Lưu ý: Như đã nhắc ở chương trước, bắt đầu từ chương này mình không xưng nhân vật Lăng Thịnh Duệ là “hắn” nữa, thay vào đó sẽ là “anh”. Mong các bạn thông cảm vì sự thay đổi này ^^Phương Vân Dật thể lực kinh người, đợi đến lúc cậu ta đã hoàn toàn thỏa mãn thì Lăng Thịnh Duệ hầu như đã muốn rã rời toàn thân.
“Đại thúc à, làm với anh cảm giác rất là sướng nha!” Sau đợt kích tình, Phương Vân Dật đầm đìa mồ hôi nằm úp lên trên thân Lăng Thịnh Duệ, thở phì phò từng ngụm khí, còn không quên đùa giỡn với Lăng Thịnh Duệ vài câu.
Lăng Thịnh Duệ vô lực nhìn trời, thân thể anh đã bị lăn qua ném lại đến uể oải, đặc biệt là phần eo và lưng, xót đến độ sắp tê liệt, thoáng nhúc nhích một ít đã đau đến khó chịu.
“Thể lực của anh không ổn rồi.” Phương Vân Dật vỗ vỗ mặt anh, dùng sức véo một cái, cười xấu xa nói: “Sau này phải rèn luyện nhiều một chút, nếu không sẽ giống như hôm nay, làm hời hợt tùy ý thế mà anh đã ngất, quả thực là quá yếu đấy, tuy rằng lúc anh bất tỉnh thì… càng thêm mê người vô cùng.”
Bị Phương Vân Dật trêu đùa, hai má Lăng Thịnh Duệ có hơi đỏ, hàng lông mày rậm nhíu chặt.
Anh không thích kẻ miệng lưỡi lắt léo, nói năng ngọt xớt, đặc biệt Phương Vân Dật vẫn là một tên nhóc choai choai chưa lớn, việc cậu ta nói ra những lời hạ lưu như thế khiến anh cảm thấy không thoải mái chút nào.
“Cậu nghiêm túc một chút có được không? Cậu rõ rành rành vẫn còn là trẻ vị thành niên, anh cậu lẽ nào không nói gì cậu à?”
Phương Vân Dật híp lại mắt: “Hả? Vậy chẳng lẽ anh cho rằng tôi chưa đủ tiêu chuẩn của một người trưởng thành hay sao?” Cậu nhếch mép nhìn người đàn ông trước mắt: “Hay là, anh cảm thấy tôi “làm” chưa đủ, anh còn muốn “kiểm nghiệm” thêm nữa?”
Ngữ điệu Phương Vân Dật có chút lạnh lùng, cậu rất không thích Lăng Thịnh Duệ ỷ rằng anh là trưởng bối rồi lại tỏ vẻ cao cao tại thượng với mình.
Phương Vân Dật không trả lời câu hỏi của Lăng Thịnh Duệ, khiến anh có hơi lúng túng: “Ý tôi không phải như thế, tôi…” Lăng Thịnh Duệ ấp úng nửa ngày trời, trái lại không biết nên nói gì mới ổn.
Anh quả thật hết cách với thằng nhóc ác ma này.
Ánh mắt sáng lóe của Phương Vân Dật nhìn chằm chằm Lăng Thịnh Duệ, dường như đang chờ câu nói tiếp theo của hắn, nhưng Lăng Thịnh Duệ lại hơi xoay đầu qua, nhìn chăm chăm lên trần nhà.
Cả hai người trầm mặc, không khí trong căn phòng nhất thời rơi vào sự yên tĩnh rất không phối hợp với nhau, yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng hít thở của hai người đều nghe được rõ ràng khác thường.
Bầu không khí có chút kỳ lạ.
Sau đó vài phút, Phương Vân Dật leo khỏi người Lăng Thịnh Duệ, mở ra cái khoen đã còng tay Lăng Thịnh Duệ suốt một tiếng đồng hồ trước.
Đôi tay lần nữa được tự do, Lăng Thịnh Duệ có chút vui mừng, xoa xoa cổ tay đã đau đến tê liệt của mình, đã giãy dụa trong khoảng thời gian khá lâu, phần da cổ tay phía trong bị trầy và chai sờn, tuy rằng không chảy máu, nhưng thay vào đó là vô số những sẹo, cộng thêm vài nơi bầm tím không lớn không nhỏ, trông rất chằng chịt lộn xộn.
“Không sao chứ? Đều tại tôi…” Nhìn thấy cổ tay của Lăng Thịnh Duệ, Phương Vân Dật có chút xin lỗi mở miệng nói.
Lăng Thịnh Duệ lặng lẽ bỏ tay xuống, nhàn nhạt nhìn cậu ta một cái, một câu cũng không nói.
“Sớm đã biết thế này thì đổi thành dây thừng là tốt rồi, tôi nhất thời kích động, quên rằng còng tay rất dễ gây bầm tím cho da.” Phương Vân Dật nắm lấy cẳng tay anh, vẻ mặt hổ thẹn: “Xin lỗi.”
Lăng Thịnh Duệ vẻ mặt nhất thời hắc tuyến, Phương Vân Dật đã chiếm được tiện nghi còn ở đó làm bộ làm tịch, khiến anh thật hết nói nổi.
“Hẳn là rất đau nhỉ, sau này tôi sẽ không đối xử với anh như thế nữa.” Phương Vân Dật nắm lấy tay anh, vẻ mặt tha thiết nhìn anh, so với sự tàn bạo lúc cường bức anh thì cứ như một trời một vực.
Lăng Thịnh Duệ tổng coi như đã hiểu rõ, tên nhóc khốn này căn bản là điển hình của loại người hai mặt, tính cách âm tình bất định, lúc tốt bụng có thể ngụy trang như một chú thỏ trắng nho nhỏ vô hại, lúc trở nên xấu xa, thì sẽ là hình tượng của một con sói ác ôn hung bạo tàn độc.
“Có thể bỏ tôi ra được chưa?” Lăng Thịnh Duệ cụp xuống mi mắt, rầu rĩ nói, Phương Vân Dật nắm tay anh đến là chặt, anh căn bản không có cách nào thoát ra.
Phương Vân Dật mỉm cười không nói, cúi đầu xuống, tiến đến phần cổ tay bị thương của Lăng Thịnh Duệ, nhẹ nhàng liếm liếm lấy.
Lăng Thịnh Duệ kinh hãi, vội vàng muốn rút lại tay, nhưng lại bị Phương Vân Dật dùng sức nắm chặt, tiếp tục không ngừng liếm lấy nó.
“Cậu đang làm cái gì?”
“Nước bọt có thể sát trùng.” Phương Vân Dật ngẩng đầu, mỉm cười nói.
“…”
“Đừng lo lắng, tôi không có ăn luôn anh đâu, tôi chỉ đang giúp anh sát trùng chút xíu mà thôi.” Phương Vân Dật ngữ điệu thập phần ôn nhu.
Lăng Thịnh Duệ chỉ có ngơ ngác nhìn cậu trân trân, toàn thân cứng ngắc.
Cái lưỡi của Phương Vân Dật một lần lại một lần liếm láp cổ tay bị thương của Lăng Thịnh Duệ, từ góc độ nhìn của Lăng Thịnh Duệ, có thể thấy lông mi của cậu rất dài, rất dày, ngập tràn ánh nước, nhè nhẹ rung động, đẹp đến độ khiến người ta hầu như quên rằng cậu ta là một tên con trai.
Sự đau đớn nhẹ mang đến từng đợt, cảm giác không khó chịu lắm, ngược lại, còn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nội tâm dâng trào một loại cảm giác bất minh không nói rõ, Lăng Thịnh Duệ đột nhiên thấy tên nhóc con này giống như một chú chó rất thích dính lấy người khác, luôn luôn dán lấy người mà cậu ta nhận định là “chủ nhân” không buông.
Tuy rằng chuyện này nghe ra rất phi lý, nhưng anh lại cảm thấy trong thâm tâm Phương Vân Dật có lẽ là một người rất cô đơn, chỉ là lúc bình thường cậu ta chôn giấu tầng cảm giác này quá sâu, không một ai có thể phát hiện dưới vẻ ngoài ngạo mạn phóng túng kia, kỳ thực chôn sâu một trái tim lẻ loi đơn độc.
Có lẽ, ngay chính bản thân cậu ta cũng không có phát hiện được điều này…
Từ lúc bước vào nhà Phương gia, Lăng Thịnh Duệ từ trước đến giờ chưa từng gặp qua bố mẹ của Phương Nhược Thần, thậm chí cũng chưa nghe nói qua, chuyện này trong Phương gia là một chuyện cấm kỵ, tuy rằng không có đặc biệt nói rõ, nhưng cũng được coi là quy tắc được ước định sẵn mà thành rồi.
Không có sự chăm sóc yêu thương của cha mẹ, lại cộng thêm sự cưng chiều hầu như hoàn toàn của anh họ ảnh hưởng, cá tính trở nên như thế, thì cũng chẳng có gì là lạ. Lăng Thịnh Duệ nghĩ ắt hẳn là như vậy.
Có nhiều lúc, tha thứ cho một người chỉ cần một lý do đơn giản thôi, cứ coi như đây một sự thù hận ngập trời nào đó đi, nhưng nếu như tìm được một lý do thích đáng, thì tất cả mọi hận thù này đều sẽ tan thành mây khói, mà vừa khéo Lăng Thịnh Duệ đã tìm ra nó, hơn nữa anh vẫn luôn là một người cực dễ mềm lòng, cho nên, dù là vừa bị cường bạo không bao lâu, nhưng vốn dĩ sự tức giận gay gắt của anh cũng vào lúc này mà giảm dần đi không ít.
Từ góc nhìn của anh, đối phương dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương không có được tình yêu thương của cha mẹ mà thôi.
“Được rồi đó, như thế này hẳn là không thành vấn đề.” Phương Vân Dật ngẩng đầu, nở nụ cười nhìn anh.
Lăng Thịnh Duệ thoát khỏi suy nghĩ riêng, nhìn thấy cổ tay mình vì bị liếm láp mà ướt sũng, trong lòng anh giống như đã đánh đổ một lọ hương ngũ vị1, trải nghiệm những cảm giác rất khó chịu, anh không biết nên dùng nét mặt gì đối mặt với cậu thiếu niên trước mắt đây.
“Ơ, vậy… cảm ơn.” Lăng Thịnh Duệ có chút thất thần rụt tay về.
“Không có gì.” Phương Vân Dật mỉm cười, Lăng Thịnh Duệ không có hận cậu, điều này khiến trái tim đang thấp thỏm của cậu ổn định lại không ít.
__________________________
Chú thích:(1): nguyên văn là 打翻了五味瓶 (đả phiên liễu ngũ vị bình), tạm dịch là “đánh đổ một lọ ngũ vị hương”. Ý chỉ trong lòng có nhiều loại hương vị chua, cay, đắng, mặn, ngọt xen tạp, có thể hiểu là trong lòng rất khó chịu, cảm giác rất không thoải mái.