Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 2 - Chương 40




Phương Nhược Thần nghiêng mặt sang một bên, không để Lăng Thịnh Duệ thấy vẻ nhăn nhó trên gương mặt mình. Dù vậy, cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn chờ đợi của người đàn ông kia, nhất thời cậu thấy khó chịu cả người. Chẳng muốn để Lăng Thịnh Duệ phải thương tâm, Phương Nhược Thần thanh thanh cổ họng, bình thản nói, “Tình cảnh con trai anh hiện giờ quả thực không ổn lắm, lúc em tới nhà của anh, tiền của thằng bé hình như đã dùng hết rồi, hình như có một, hai ngày rồi chưa có ăn cơm.”

Lăng Thịnh Duệ nghe cậu nói thế, nháy mắt đã đau lòng muốn chết, “Sao lại như vậy? Lẽ nào mẹ nó cả một chút tiền cũng không để lại cho nó sao? Không đến mức ngay cả tiền ăn cũng chẳng có chứ.”

Phương Nhược Thần khoát khoát tay, ý bảo anh đừng xen lời, Lăng Thịnh Duệ cực kì nghe lời ngậm miệng, lặng yên chờ đợi lời kể tiếp theo của Phương Nhược Thần.

“Chuyện đó em cũng không rõ, lúc em đi, tình huống đích xác là như thế, giống như anh đã nói, nó là một thằng bé rất có cá tính, lúc đầu tôi đã đưa tiền cho nó rồi, nhưng nó nhất quyết không nhận, còn nghĩ em đang sỉ nhục nó, suýt chút nữa lấy cái ghế ra đập em luôn.”

Lăng Thịnh Duệ gật đầu, trong lòng rất vui, thật không hổ là con của anh, thật là giỏi.

“Không có cách nào khác, em chỉ đành đề xuất ý kiến, cho con trai anh làm phục vụ ở quán bar, nó đã đồng ý, đúng lúc em có một người quen mở một quán bar ở gần đó, nên đã đưa thằng bé vào bên trong ấy rồi.”

Lăng Thịnh Duệ vừa nghe, thoáng cái đã nhảy ra khỏi cái ôm của Phương Nhược Thần, trừng lớn mắt, “Sao có thể như vậy? Nó còn nhỏ như vậy, sao lại có thể đưa nó đến cái nơi phức tạp như thế được?”

Phương Nhược Thần thản nhiên liếc anh một cái, “Sớm muộn gì thằng bé cũng sẽ phải bước vào đời, cọ xát với xã hội bên ngoài thôi.”

Lăng Thịnh Duệ có chút dao động, nhưng vẫn không tán thành ý kiến của cậu, “Cậu nói rất đúng, nhưng nó chỉ mới mười ba tuổi, như thế có phải có hơi sớm hay không?”

“Anh lo xa rồi.”

Phương Nhược Thần nhớ lại lúc mình và thằng nhóc kia gặp mặt nhau, cậu cố ý dùng điều kiện rất hấp dẫn ám chỉ cậu muốn bao nuôi thằng bé, nhưng tên nhóc đó vừa nghe đến đây thì nháy mắt bùng nổ, trực tiếp đuổi cậu ra ngoài, thậm chí còn uy hiếp chỉ cần nhìn thấy cậu là thiến. Lần thứ hai cậu gõ cửa, cửa vừa mở, chẳng ngờ nghênh tiếp cậu lại là một cái ghế bay thẳng, cùng với mấy câu chửi tức tối vô cùng.

Phương Nhược Thần không khỏi mỉm cười, cậu rất thích cá tính của thằng bé. Tính tình hỏa bạo như vậy, lại cộng thêm sự bảo hộ của người nọ, thì dù có là ở một nơi ngư long hỗn tạp như quán bar, hẳn là cũng sẽ không chịu thiệt thòi gì đâu nhỉ.

Lăng Thịnh Duệ cúi đầu xuống, trầm mặc không nói, vẫn là vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Phương Nhược Thần bỗng dưng có chút tức giận, cậu vươn tay nhấc mặt Lăng Thịnh Duệ lên. Khóe mắt Lăng Thịnh Duệ có chút ướt, không biết có phải là do chuyện của Lăng Hạo đã kích động đến tâm can của anh, hay lại là phản ứng thường thấy sau khi sinh hoạt vợ chồng, nói ngắn gọn, tâm tình vốn dĩ cũng đã rất rối loạn của Phương Nhược Thần lại vì dáng dấp uể oải của người đàn ông này mà trở nên ác liệt.

Phương Nhược Thần cúi xuống, không đầu không đuôi hôn Lăng Thịnh Duệ. Lăng Thịnh Duệ bị ép phải nhận lấy nụ hôn vừa thô bạo lại tràn ngập ý tứ cướp bóc của cậu, nhất thời có chút giãy giụa, nhưng rất nhanh đã dừng. Sau khi kết thúc một nụ hôn vừa dài vừa sâu, Phương Nhược Thần nghiêng người tới, đặt Lăng Thịnh Duệ ở dưới thân, tâm tư phiền muộn vốn có, lại lần nữa chuyển biến thành hưng cảm tình dục mãnh liệt cuộn trào.

“Không cho phép anh nhắc tới những ai khác nữa.” Phương Nhược Thần chặn lại hai tay Lăng Thịnh Duệ, có chút dỗi nói.

Lăng Thịnh Duệ tránh đi ánh nhìn nóng rực của cậu, vẫn là im lặng. Ý tứ trong lời nói của Phương Nhược Thần phức tạp quá, những gì anh hiểu được cũng chẳng rất rõ ràng.

Phương Nhược Thần bất mãn bộ dạng trốn tránh của anh, hai tay bưng lấy mặt anh, cúi thấp đầu, kéo gần lại khoảng cách giữa hai người. Lăng Thịnh Duệ bị ép phải đối mắt với cậu. Bên trong đôi con ngươi đen thăm thẳm kia rõ ràng đang phản xạ lại hình ảnh gương mặt cậu, khuôn mặt kia tràn ngập vẻ đố kỵ, trộn lẫn một vài sắc thái giận dữ.

“Bắt đầu từ bây giờ, anh không được nghĩ tới những tên đàn ông khác, cũng không cho phép anh tới quá gần những tên đàn ông khác.” Phương Nhược Thần cực kì vô lại bảo, sau lại chèn thêm một câu, “Phụ nữ cũng không cho.”

“Tại sao?” Lăng Thịnh Duệ chỉ bất đắc dĩ cười khổ, điều anh không hiểu, chính là Phương Nhược Thần một mực lãnh đạm sao lại đột nhiên trở nên ấu trĩ như vậy?

“Tại vì, tại vì, em…” Phương Nhược Thần nhíu mày, cố gắng thốt cái chữ kia ra, nhưng lời đến bên môi, lại bỗng dưng biến thành: “Tại vì anh là người hầu của tôi.”

Lời vừa nói xong, Phương Nhược Thần đã hối hận vô vàn, hận không thể một phát cắn đứt lưỡi mình luôn, sao mình lại có thể phát ngôn một câu thiếu muối như vậy chứ?

Lăng Thịnh Duệ hết nói, lẽ nào hiện nay ngay cả suy nghĩ của người hầu cũng bị ông chủ khống chế luôn hay sao?

“Đáp ứng tôi.” Tuy rằng đối với việc vừa mới bỏ lỡ cơ hội tỏ bày, hối hận đến mức ruột cũng xanh luôn, nhưng Phương Nhược Thần vẫn cắn răng mà tiếp tục ra lệnh, “Đừng có chọc giận tôi.”

Lăng Thịnh Duệ thở dài, anh vốn dĩ muốn phản bác, nhưng nghĩ lại một chút vẫn thôi. Đối với loại người tự cho là đúng như Phương Nhược Thần, phản kháng tuyệt đối không phải là một cách làm hay, dù gì thì suy nghĩ cũng là của anh, anh tự nghĩ cái gì, Phương Nhược Thần căn bản cũng chẳng thể biết được. Về phần tới gần những người đàn ông khác, anh đã sớm bị mấy tên như cướp hành hạ tới sợ rồi, chỉ là anh căn bản chẳng có chỗ trốn mà thôi.

“Được thôi, tôi đồng ý với cậu.” Lăng Thịnh Duệ trả lời lấy lệ.

Lúc này Phương Nhược Thần mới lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt anh, “Như vậy mới đúng chứ.”

“Nhớ kỹ rằng anh đã đồng ý với tôi, nếu có một ngày anh dám đi ngược lại lời đã hứa, tôi sẽ khiến anh phải hối hận.” Phương Nhược Thần híp mắt uy hiếp.

Lăng Thịnh Duệ không nói gì.

“Rồi, chuyện anh cần biết tôi đã nói xong, tiếp theo, hẳn là đến phiên tôi.” Phương Nhược Thần hạ thấp người, để hai bộ phận dưới trần truồng dán chung với nhau, cười tà.

Cảm giác được vật thể nóng hầm hập đang đặt ở đùi trong, da đầu Lăng Thịnh Duệ đã tê rần, “Là chuyện, chuyện gì?”

Anh nghe thấy giọng mình đang run.

“Ha ha, anh đoán xem?” Phương Nhược Thần chớp chớp mắt, “Tôi nghĩ, thời gian lâu như vậy rồi, anh dưỡng sức cũng đủ rồi đó.”

Lăng Thịnh Duệ: “…”

Thế là, trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, cừu đại thúc không chút sức phản kháng lần thứ hai bị ác lang Phương Nhược Thần thú tính đại phát triệt để ăn cho sạch sẽ.

Vài tiếng trước.

Trò vui bị gián đoạn, Trình Trí Viễn có chút bất ngờ, cũng kiên nhẫn tiếp tục lắng nghe. Cái di động bị Lăng Thịnh Duệ bỏ xó trong góc, lại cực kì thành thực chấp hành nhiệm vụ của nó, chuyển hết những âm thanh vận động quyến rũ kịch liệt trên giường đến nơi Trình Trí Viễn ở xa nghìn dặm kia.

Nghe được di động truyền đến những âm thanh dâm mỹ, Trình Trí Viễn ngồi trên sô pha một cách ưu nhã từ đầu đến cuối sắc mặt chẳng chút thay đổi. Nụ cười âm hiểm đó, ngay cả gã Tây ngồi đối diện hắn cũng nhìn đến mức nổi toàn thân da gà.

“Trình, cậu làm sao rồi?” Gã đàn ông đang lau chùi cây súng lục cũng không tiếp tục công việc của mình, có chút run giọng hỏi. Gã vừa mới hoàn thành nhiệm vụ của mình, vừa về tới đã nhìn thấy dáng vẻ khủng bố cực kì này của Trình Trí Viễn.

“Không có gì.” Trình Trí Viễn nhấc di động ra khỏi bên tai, ấn phím ngừng cuộc gọi, mỉm cười nói với gã đàn ông.

Lúc này bọn họ đang ở trong một quán bar sang trọng ở New York, Mỹ, chờ dịp để ám sát một nhân vật tương đối nổi danh trong giới chính trị. Chỉ là nhân vật kia cũng chút ý thức được nguy cơ, công tác bảo hộ tiến hành chặt chẽ, bọn hắn hầu như không có cơ hội nào tiếp cận người kia, chậm chạp không có ra tay. Hơn nữa trước khi nhiệm vụ hoàn thành, bọn hắn không thể rời khỏi thành phố này, đây chính là mệnh lệnh từ tổ chức sát thủ của bọn hắn.

Điều này khiến Trình Trí Viễn vẫn đang mong nhớ Lăng Thịnh Duệ rất phát điên.

“Tôi thấy tâm trạng anh không tốt lắm, muốn đi nghỉ trước một chút không?” Gã đàn ông có màu tóc vàng lóa mắt lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận mà hỏi. Gã và Trình Trí Viễn đều không quá thân, nhưng tính tình nóng nảy hỉ nộ vô thường của Trình Trí Viễn thì có sớm nghe qua, cho nên ngay từ đầu đã không quá muốn hợp tác với hắn, tiếp xúc với nhau lâu, lại càng cảm thấy chẳng có cách nào ở chung với cái tên này được.

“Ha ha, đừng lo lắng, Brooke, tôi rất ổn, thật sự rất ổn…” Trình Trí Viễn nói, mỉm cười đặt di động lên bàn trà, đứng dậy, từ phía sau rút ra một khẩu súng lục, nhắm vào chiếc điện thoại, bóp cò,

Bằng! Bằng! Bằng! Bằng! Bằng! Bằng!

Sau sáu tiếng súng đinh tai nhức óc, Trình Trí Viễn hướng họng súng lên, đặt gần bên miệng, thổi đi làn khói từ họng súng bay ra, sau đó đặt nó lại vào trong túi áo. Toàn bộ quá trình, trên mặt hắn đều giữ một nụ cười ưu nhã vô cùng, giống như trên tay hắn chẳng phải súng, mà chỉ là một cành hoa hồng mà thôi.

Chiếc điện thoại đáng thương, hầu như đã bị nổ đến tan nát. Bàn trà làm bằng gỗ lim, cũng bị nã ra mấy lỗ nhỏ đen thui, vô cùng thê thảm.

Gã đàn ông tên Brooke há hốc mồm, súng lục từ trong tay rớt xuống, hạ cánh ngay trên tấm thảm bên chân.

“Ha ha, cái điện thoại này cũng cũ rồi, cho nên tôi cũng muốn đổi cái mới.” Trình Trí Viễn cười bảo, đôi mắt tím quét qua cái gã đang mắt chữ A mồm chữ O kia: “Anh muốn đổi cái điện thoại mới không?”

Brooke nháy mắt đã hoàn hồn lại, kinh ngạc, vội vàng xua xua tay, giọng nói run run ấp a ấp úng, “Không, không cần đâu.” Nói xong, vội vã nhặt lên cây súng và miếng lụa trên đất, chạy như bay về phòng của mình.

Trình Trí Viễn nhìn bóng dáng đang chạy của gã, nụ cười trên mặt cũng dần lạnh, sắc mặt đen đến đáng sợ. Hắn khom người cầm lấy ly nước trắng trên bàn trà, ngửa đầu uống cạn, sau đó trực tiếp bóp vỡ cái ly thủy tinh rỗng tuếch thành mấy mảnh nhỏ.

Trình Trí Viễn thả lỏng tay, bàn tay chẳng tổn hao tí gì, những mảnh vụn từ trong lòng bàn tay thuận thế rớt xuống, ngay trên tấm thảm trắng. Trên mặt hắn lần nữa khôi phục vẻ cười, chỉ là nụ cười này lạnh như mũi dao, giống như vật hắn bóp nát không phải một cái ly thủy tinh, mà là một cái xương của ai đó.

“Lăng Thịnh Duệ, anh dám phản bội tôi, tôi sẽ khiến anh phải hối hận…”

Cùng lúc này, đang nằm trên giường bị Phương Nhược Thần làm đến chết đi sống lại, Lăng Thịnh Duệ đột nhiên lạnh sống lưng, hắt xì một cái.

“Phù… Đại thúc hình như anh bị cảm hả?” Dùng sức động thân.

“Ưm a… Không, không có cảm, chỉ là hắt hơi một cái thôi, nngh… A…” Đang “dục tiên dục tử”.

“Ồ, gần đây anh ít vận động lắm, thân thể cũng kém rồi ha, tôi tới giúp anh rèn luyện thêm chút nữa, nào, chúng ta đổi tư thế, hà hà.” Lúc đang biến đổi tư thế có yêu cầu độ khó cao, động thân càng ác liệt.

“A! Nhẹ, nhẹ chút! Eo của tôi, đau quá! Ô a! Hình như trẹo luôn rồi!” Cừu đại thúc khóc lóc.

“…”

Thế là, một đêm đó, Lăng Thịnh Duệ đáng thương bởi vì sự “rèn luyện” quá mức kịch liệt cùng Phương Nhược Thần, lần đầu tiên trong cuộc đời bị đau thắt lưng, cho nên ba ngày sắp tới cũng không có cách nào xuống được giường.

Kể từ lúc “thất thân” cho Phương Nhược Thần về sau, đãi ngộ của Lăng Thịnh Duệ ở nhà họ Phương, lại cao thêm một bậc. Thứ bậc của anh tuy rằng là người làm việc cho Phương gia, nhưng sẽ không bao giờ phải đi làm mấy công việc vừa rườm rà vừa phiền phức kia nữa, ngoài việc mỗi ngày chuẩn bị ba bữa cơm cho Phương Nhược Thần và Phương Vân Dật, anh hầu như chẳng có chuyện gì khác có thể làm.

Sau ba ngày liên tục ngồi rảnh rang trong phòng Phương Nhược Thần, thái độ của Phương Nhược Thần đối với Lăng Thịnh Duệ đã thay đổi 180 độ, trở nên hiền hòa hơn không ít. Tuy đa phần thời gian là hờ hững, nhưng một khi đã thấy Lăng Thịnh Duệ, cái loại tình ý dạt dào trong mắt cậu ta khiến những người có mặt toàn thân nổi cả da gà. Tất cả mọi người đều ngầm hiểu nguyên do của chuyện này chỉ có thể là “chuyện đó”, nên tuy ngoài mặt tỏ ra thân thiện với Lăng Thịnh Duệ, nhưng trong lòng thì phỉ nhổ vô vàn.

Mà một con người khôn khéo xởi lởi như Phương Vân Dật lại một mực bàng quan, tuy chẳng có biểu hiện gì rõ ràng, nhưng thái độ đối với Lăng Thịnh Duệ ngày càng khắc nghiệt, lửa giận trong lòng có thể nhận thấy.

Lăng Thịnh Duệ không phải là một người giỏi giao tiếp, môi trường sống xung quanh thay đổi một cách chóng mặt, anh bị mắc kẹt trong sự đổi thay của lòng người, hầu như không thể thích ứng. Mỗi ngày đều cực kì khó chịu, bất đắc dĩ, anh đành quyết định đưa ra một yêu cầu đối với Phương Nhược Thần, hy vọng có thể tự mình ra ngoài tìm việc làm.

Sau vài ngày âm thầm chuẩn bị, vào một buổi sáng nào đấy, Lăng Thịnh Duệ rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí, tới trước cửa phòng của Phương Nhược Thần.

Giữa lúc Lăng Thịnh Duệ định gõ cửa thì cửa phòng đã đột ngột mở ra, Lăng Thịnh Duệ bị dọa một phen, vô thức lui lại một bước, thế mà lại thấy Phương Nhược Thần mặc âu phục từ trong phòng bước ra.

“Anh có chuyện gì không?” Thấy Lăng Thịnh Duệ ở ngoài cửa, Phương Nhược Thần cũng có vài giây hú vía, mỉm cười hỏi.

“Ơ… Tôi muốn ra ngoài tìm việc.” Lăng Thịnh Duệ do dự một hồi, cúi đầu nói.

“Tìm việc?”

Phương Nhược Thần nhíu mày nhìn Lăng Thịnh Duệ, yêu cầu này khiến cậu có chút khó hiểu. Đang ở đây sống nhàn hạ sung sướng, hà cớ gì phải ra ngoài tìm việc làm.

“Ừ.” Lăng Thịnh Duệ gật gật đầu.

“Sao anh đột nhiên lại muốn tìm việc?” Phương Nhược Thần nới nới cái cà-vạt thắt quá chặt, thờ ơ hỏi.

“Vì tôi cảm thấy mình ở Phương gia chẳng có việc gì để làm, tôi cũng lớn tuổi rồi, không muốn cứ mãi lãng phí thời giờ như thế được. Tôi thấy nếu được đi làm, có lẽ sẽ là một lựa chọn không tồi, nên tôi muốn thử.” Lăng Thịnh Duệ rầu rĩ giải thích