Đau đớn qua đi, thiếu niên ngẩng đầu nhìn về hướng của Lăng Thịnh Duệ, đối phương đã quay trở về giường, giống như vừa bị kinh hoảng với tình huống vừa rồi nên đang ngốc ra, trong tay cũng không cầm vật gì.
Bị lừa…
Thiếu niên cảm giác mình bị trêu đùa, bị chính người đàn ông nhìn rất yếu đuối kia lừa. Đôi mắt vẫn luôn trong trẻo, lạnh băng xuất hiện sự thay đổi, chính là sát ý không chút nào được che giấu.
Tiện tay nhặt lên cây súng lục bên cạnh mình, nhắm vào người Lăng Thịnh Duệ, không chút do dự mà bóp cò.
Trình Trí Viễn định thần không ngờ tới thiếu niên lại dùng chiêu thức này, nhất thời cả kinh, nhưng bây giờ mà phản kích đã không còn kịp nữa. Vì vậy hắn theo bản năng vòng qua sau gáy anh.
Lăng Thịnh Duệ bị hắn đặt dưới thân, do đối phương đột ngột kéo xuống khiến dạ dày anh cuồn cuộn một trận, vô thức đặt tay lên người người kia.
Cùng lúc đó, âm thanh từ súng lục vang lên.
Trình Trí Viễn phát ra một tiếng rên thống khổ, thân thể mãnh liệt run một cái. Đạn trong ngực hắn bay ra sạt qua bàn tay Lăng Thịnh Duệ. Anh dường như nghe thấy được âm thanh vật cứng va chạm nhau trong cơ thể Trình Trí Viễn, sau đó, một cổ dịch thể ấm nóng trào lên người anh.
Không một chút do dự, ngay chính lúc thiếu niên bắn ra phát đạn, hắn đã vòng qua sau gáy, dùng thân thể mình chắn cho anh, viên đạn lập tức ghim vào cơ thể hắn
, sắc bén, cấp tốc, không hề sai biệt.
Cả người Lăng Thịnh Duệ cứng đơ.
Chỉ ngừng một lát, rất nhanh Trình Trí Viễn từ người anh đứng lên, nhảy về sau gáy chỗ của thiếu niên.
Thiếu niên vừa mới chịu một kích ngay bụng, trận đau đớn từ bụng truyền tới còn chưa dứt khiến cậu không cầm nổi súng, chỉ một chốc bỏ lỡ thời cơ, cậu còn chưa kịp bắn ra phát thứ hai, Trình Trí Viễn đã đánh tới, cướp súng trong tay cậu, lại tặng cậu một quyền.
Hai người lập tức xông vào nhau tả xung hữu đột.
Cả người Lăng Thịnh Duệ đều bị vây trong trạng thái dại ra, chuyện vừa xảy ra, đến bây giờ anh vẫn còn chưa thích ứng được, một chút dịch thể ấm áp trần xuống từ ngực anh, anh đưa tay lên sờ sờ, sau đó chuyển tới trước mặt mình, trong lòng bàn tay là một mảnh đỏ rực, dịch thể theo tay anh chảy dần xuống giường, trên tay anh là một các đường đỏ khiến người ta giật mình, vô cùng chói mắt.
Mùi máu tươi nồng đậm tràn vào trong mũi anh.
Lăng Thịnh Duệ dùng một chút thời gian để thích ứng, đây là máu.
Nhìn lòng bàn tay đỏ tươi của mình, Lăng Thịnh Duệ đầu váng mắt hoa, rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì? Ai có thể nói cho anh biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?
Hiện trong tư duy của anh, đang rối thành một cuộn len bị vò loạn lên, hầu như là không có cách tự trả lời được.
Trong lúc anh còn đang đờ ra, tiếng hô của Trình Trí Viễn không xa truyền tới: “ Anh đi trước đi! Nhanh lên một chút!”
Lăng Thịnh Duệ giương mắt lên, Trình Trí Viễn đang kịch liệt vương quyền về phía thiếu niên, thiếu niên cũng không chút nương tay mà đánh trả lại hắn,hai người đều bị thương rất nặng, lực tay đánh ra cũng bị giảm đi nhiều ít, trên ngực Trình Trí Viễn đang chạy máu thấm ướt đẫm áo hắn, trên sàn nhà cũng trở thành một đống hỗn độn,thoạt nhìn rất kinh sợ.
Lăng Thịnh Duệ hồi phục tinh thần, vội vàng xuống giường.
“Đi mau!” Trình Trí Viễn đang chiến đấu kịch liệt cách đó một khoảng cách lần thứ 2 quát về phía anh, hắn cũng sắp không trụ được nữa rồi, mặc dù trong ấn tượng của Lăng Thịnh Duệ, hắn là một con quái vật cường hãn, nhưng hiện giờ con quái vật không có chút máu này lại bị thương tích nghiêm trọng.
Lăng Thịnh Duệ đi tới cửa, dừng lại sau đó quay đầu.
Anh nghĩ không thể bỏ rơi Trình Trí Viễn như vậy, mặc dù hắn bắt nhốt hành hạ thân thể anh, anh thật sự rất hận hắn, nhưng vừa rồi hắn vừa mới cứu anh.
“Đi đi!”
Trình Trí Viễn thấy anh vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, không chịu đi, trong lòng vừa tức vừa vội, một người luôn luôn ưu nhã lạnh lùng như hắn cũng có lúc không khống chế được, trên gương mặt trắng nõn như tuyết nhiễm đầy máu, giống như một đóa hoa hồng diễm lệ đang nở rộ, đối lập hoàn toàn với nhan sắc cường liệt trước kia, khiến người ta kinh tâm động phách. Trong đôi mắt tím mang theo khủng hoảng và một loại tình cảm không biết tên, trong nháy mắt Lăng Thịnh Duệ nghĩ đó là yêu thương, nhưng phủ định cũng rất nhanh.
Trình Trí Viễn làm sao có thể yêu thương anh được?
(Kaze: chán thúc thiệt -_-)Lăng Thịnh Duệ lao nhanh ra khỏi phòng ngủ, đi qua phòng khách, vội vã chạy như bay ra ngoài, thân ảnh dần dần biến mất trong đêm tối tĩnh mịch.
Trước mắt Trình Trí Viễn đã không còn nhìn dược rõ ràng, đôi mắt tím mỹ lệ dần dần cảm thấy mơ hồ. Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Thịnh Duệ, nhìn anh chạy thẳng ra ngoài, chạy đến nơi hắn không còn theo dõi được nữa, mới chậm rãi rơi vào bóng tối, trong đầu hắn lúc này chỉ còn lại hình dáng Lăng Thịnh Duệ vội vã rời đi, hắn thì có khả năng sắp bị giết nhưng trong lòng không hề sợ hãi chút nào. Bởi anh không có việc gì, người đàn ông duy nhất hắn quan tâm đã an toàn rời khỏi đây.
(Kaze: thương anh quá T^T, si tình dữ vậy, muốn đổi xưng hô cho anh quá đi, mà nếu đổi là phải sửa hết, nên e lười:v, lần sau lên sàn lại, e thấy hợp thì đổi cho anh:3)Mạnh mẽ chống đỡ toàn thân vô cùng đau nhức, Lăng Thịnh Duệ chạy trốn trên một con đường không có lấy một bóng người qua lại, trên bầu trời là một màu đêm trải rộng không có lấy một ngôi sao nào.
Anh tìm kiếm khắp xung quanh, hy vọng có thể tìm thấy một cái buồng điện thoại công cộng nào đó.
Trong đầu anh loạn thành một đoàn, chuyện duy nhất anh có khả năng nghĩ đến là mau cóng gọi điện thoại báo nguy, chỉ có như vậy, Trình Trí Viễn mới được cứu.
Anh hận người này, nhưng cũng không muốn hắn chết.
Trình Trí Viễn sống ở ngoại thành cách đô thị trung tâm khá xa, vị trí tương đối hẻo lánh, hầu như là không có lấy một cái buồng điện thoại công cộng nào, Lăng Thịnh Duệ đã chạy rất xa rồi mà cũng không tìm được người nào có thể nhờ vả, một người cho tới giờ luôn tao nhã là anh, cũng không kìm được tiếng chửi thô tục vọng ra, anh vô lực tựa như một cây đại thụ bị thương, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Hầu như tại thời gian anh sắp sửa tuyệt vọng, một người phụ nữ lưng đeo túi xách tuổi không lớn đi tới.
Nội tâm anh dấy lên hy vọng, vội vàng chạy qua đó. Anh vốn giấu mình trong chỗ tối, lại đột nhiên lao ra. Trong tình huống này, phần lớn người ta sẽ kinh sợ, huống chi trên người anh toàn là máu nổi trên chiếc áo ngủ trắng tinh, sắc mặt trắng bệch, nhìn như anh là một tên sát thủ biến thái mới gây ra một thảm án xong, cô gái trẻ tuổi nhất thời bị dọa cho hồn phi phách tán, theo bản năng la toáng lên.
“A –!” Tiếng la thất thanh như mũi nhọn xé toang bầu trời yên ắng.
Lăng Thịnh Duệ cũng không để ý nhiều, vội vã kéo tay cô, sốt ruột nói: “Nhanh lên! Mau cho tôi mượn điện thoại báo nguy! Nhanh!”
Cô gái trẻ bước chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi bẹp xuống đường, ngơ ngác nhìn anh, giống như linh hồn đã phiêu ra ngoài tự bao giờ, Lăng Thịnh Duệ tha thiết nói nữa ngày cũng không chịu phản ứng, anh trực tiếp lấy luôn cái túi, móc đi động ra, bấm 110, sau đó liền bấm luôn 120.
Sau khi làm xong tất cả, Lăng Thịnh Duệ có cảm giác cả người đều mất sức trầm trọng, trả túi xách lại, anh đặt mông ngồi xuống đất, hai tay ôm lấy đầu.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, đến bây giờ anh còn tưởng mình đang nằm mộng.
Mà cô gái trẻ đang thần sắc bất động nhìn chằm chằm nh, sau khi xác định chắc chắn anh sẽ không làm ra chuyện gì tổn hại đến mình, mới vội vàng đứng lên, lảo đảo chạy đi mất, tiếng giày cao gót đánh vào mặt đường xi măng dưới đất, mỗi mộ bước tựa như một tiếng búa, đánh từng cái vào lòng anh.
Thời gian xe cảnh sát tới, anh vẫn duy trì tư thế cũ, anh nghe được tiếng cảnh sát truy hỏi nhưng cũng không ngẩng đầu lên.
Cho đến khi có một người nắm chặt vai anh lắc lắc, khẩn trương hỏi: “Anh sao rồi? Không có việc gì chứ?”
Lăng Thịnh Duệ máy móc mà gật đầu.
“Tốt lắm, chúng tôi đã phái người đến nơi anh báo án để điều tra rồi, anh đứng lên trước đi, theo chúng tôi về sở cảnh sát lấy lời khai.” Cảnh sát trẻ tuổi nói chuyện rất khách khí, nhưng nhãn thần nhìn nhìn anh thì không được như vậy,rất rõ người kia đã xem anh là hung thủ giết người.
Lăng Thịnh Duệ cũng không phản bác, đứng dậy, thất tha thất thiểu bị”hộ tống” lên xe cảnh sát, anh không suy nghĩ đến Trình Trí Viễn hiện giờ ra sao, anh chỉ biết mình đã tận lực rồi, những chuyện khác anh không có tài để quản được nữa. Anh và Trình Trí Viễn vốn cũng không có quan hệ gắn bó gì, đơn giản chỉ là hắn bắt nhốt cưỡng bức anh thôi.
Lăng Thịnh Duệ ngồi ở hàng sau xe cảnh sát, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, bên ngoài cửa sổ, vô số ánh đèn đường chạy băng băng qua mặt anh, vẻ mặt anh trong nền ánh sáng cứ vụt qua cùng với màn đêm khiến nó càng trở nên không rõ ràng.
Khóe miệng Lăng Thịnh Duệ nhếch lên một nụ cười khổ, xem ra lần này gặp phải phiền phức không nhỏ rồi.
Anh cho rằng suốt đời này mình sẽ ngốc luôn trong nhà cùng với Trình Trí Viễn, không ngờ cơ hội để anh trốn thoát lại diễn ra theo phương hướng này.
Tại cục cảnh sát.
Bác sĩ kiểm tra sơ qua một lượt cho anh, xác định anh không bị thương gì mới cho người dẫn anh vào phòng thẩm vấn.
Ánh sáng trong phòng thẩm vấn rất tốt, mới vừa bước vào, anh bị ánh sáng chói mắt đâm vào đau vô cùng, vô thức nhắm mắt lại, đợi khi thích ứng được rồi mới chậm rãi mở ra.
Trên chiếc bàn dài ngồi mấy ngườì đàn ông mặc đồng phục, Lăng Thịnh Duệ ngồi đối diện với họ.
Bọn họ chăm chú nhìn anh, biểu tình nghiêm túc.
Chống lại đường nhìn sắc bén kia, anh không được tự nhiên mở mắt ra, trong phòng thẩm vấn trống trơn, mặt sàn tuyết trắng, đèn cũng trắng, thậm chí đến tường cũng là màu trắng (*), trên trên mặt tấm sắt của cửa sổ in đậm tám chữ cực lớn: “Thẳng thắn khoan nhượng, chống cự nghiêm trị.”
(*):
(giống nhà ma quá..:v)Bầu không khí rất nghiêm trọng, ép tới nỗi anh thở không nổi, ngọn đèn chói mắt trực tiếp đánh vào mặt anh, sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, không có chút huyết sắc nào, máu trên người đã khô thành một màu đỏ thẫm, hòa chung với cảnh trắng trong phòng vô cùng chói mắt.
“Anh gọi là Lăng Thịnh Duệ?” Sau một hồi sợ hãi, người đàn ông trung niên ngồi đối diện anh mới mở miệng đánh tan sự trầm mặc quanh họ, hỏi anh.
Lăng Thịnh Duệ gật đầu.