Trước khi tay Lăng Thịnh Duệ có xu hướng trật gân, thân thể Phương Nhược Thần mới bắt đầu run lên, anh biết cậu sắp đến đỉnh rồi, nên là cắn răng di chuyển tay đạt tốc độ nhanh nhất có thể.
Rất nhanh Phương Nhược Thần đã tới.
Giữa lúc ý thức còn đang mơ hồ, đột nhiên cậu hé miệng cắn lên tai anh.
Thân thể Lăng Thịnh Duệ chấn động, cũng không dám nhúc nhích.
Phương Nhược Thần một tay ôm cổ một tay nắm chặt cánh tay càng lúc càng nhanh của anh, Lăng Thịnh Duệ bị ghìm đến hô hấp cũng khó khăn.
Dịch thể ấm nóng xuyên qua kẽ tay chảy ngược xuống mu bàn tay, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy dạ dày mình đang kêu gào thảm thiết.
(Kaze: có cần phủ phàng vậy hơm??? -_-)Cơ thể Phương Nhược Thần cực lực run rẩy, hơi thở dồn dập, hơi thở nóng hổi phả ra từ mũi cậu theo gương mặt anh xuống dưới cổ, thậm chí còn len vào trong áo.
Phương Nhược Thần vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng trượt trên tai anh, đảo vài cái lên cái tai mẫn cảm.
Anh vô ý thức quay đầu đi chỗ khác.
Phương Nhược Thần không bỏ qua tiếp tục truy đuổi, khẽ khàng cắn lấy vành tai anh.
Hô hấp của anh cũng bắt đầu trở nên dồn dập hơn.
Gậy chống rơi xuống mặt đất, tạo nên tiếng vang thật chói tai trong không gian yên tĩnh, khiến cho ý thức có chút mê ly của Lăng Thịnh Duệ được gọi về, anh một tay đẩy Phương Nhược Thần gần như sắp dính chặt vào người mình ra, mặt đỏ tai hồng nhảy sang một bên.
(Kaze: hứ!! tưởng có H… hứ!!!)Mất đi chỗ tựa thiếu chút nữa làm Phương Nhược Thần ngã xuống mặt đất, hoảng loạn vội vàng chống tay đỡ lấy thân thể.
May mà không ngã xuống…
Phương Nhược Thần thở phào nhẹ nhõm, lập tức cả giận nói với Lăng Thịnh Duệ: “ Anh làm gì thế?”
Anh dùng sức chà chà lỗ tai, lớp nước dính trên đó khiến anh rất tức giận: “ Đây là câu hỏi của tôi mới đúng, Phương Nhược Thần, cậu đừng có hở một chút là động tay động chân được không?”
Phương Nhược Thần vốn đang hưng phấn, bị phản ứng kịch liệt của anh dội cho một gáo nước lạnh, khiến cả tâm tình của cậu cũng lạnh theo, tất cả dục vọng, tâm tư đều theo đó mà trôi hết, cậu lạnh lùng nói: “ Mấy chuyện tôi làm với anh, anh sợ thế làm gì? Anh với Chu Dực, sợ là cái gì không nên làm cũng làm hết rồi.”
Hai má anh càng thêm đỏ: “ Đó là chuyện của tôi!”
Phương Nhược Thần ánh mắt hung hăng nhìn anh, phản ứng xấu hổ của anh khiến cho lòng đố kị của cậu bùng cháy, tưởng tượng đến cảnh người đàn ông này làm tình điên cuồng với người đàn ông khác không phải mình, điều đó khiến cậu khó chịu vô cùng, bực tức và ghen tị như hỏa liên (
xích lửa), chặt chẽ quấn lấy cậu, gần như là gặm nuốt lý trí của cậu.
Phương Nhược Thần cười lạnh nói: “ Từ giờ trở đi, sẽ không còn là chuyện của anh nữa, sau này, anh chỉ có thể là người của tôi, đừng mơ đến chuyện có thể quan hệ gì với tên khốn họ Chu kia nữa.”
Lăng Thịnh Duệ nắm chặt tay mình: “Cậu mới là đồ khốn.”
Ánh mắt Phương Nhược Thần lạnh hơn: “ Tôi khốn nạn, anh cũng vậy, anh mãi mãi chỉ có thể dùng dáng vẻ yếu đuối đáng thương đó để đùa bỡn tấm lòng của người khác thôi.”
“Tôi không có!” Lăng Thịnh Duệ phản bác.
“Vậy sao?” Phương Nhược Thần hỏi lại, chỉ vào vị trí trái tim của chính mình, cười nói: “ Anh thấy được lòng tôi không? Anh có biết trên bề mặt nó đã chịu bao nhiêu vết thương chưa? Anh biết không, mỗi lần nhìn thấy anh và Chu Dực ở cùng nhau, đồng dạng cũng có một con dao khắc dấu vào nó, đến giờ, tôi cũng không biết anh ban cho tôi bao nhiêu nhát rồi, ở đây gần như đã sắp chết lặng vậy mà anh còn nói không đùa giỡn tâm tôi sao?”
Nụ cười trên mặt cậu vẫn xán lạn như thế, tựa như ánh dương quang cuối mùa thu ngoài cửa sổ, nhưng, sâu trong đôi mắt ấy vẫn phảng phất hàn băng lạnh đến thấu tầm nhìn.
Phương Nhược Thần nói xong, Lăng Thịnh Duệ trầm mặc.
Anh chưa bao giờ biết, tình cảm của Phương Nhược Thần trao cho anh lại mãnh liệt đến chừng này.
Anh cúi đầu, không dám nhìn biểu cảm đau thương cùng với oán hận đan xen trên gương mặt cậu, cũng không nói được lời nào.
Người người yên lặng, khiến phòng tắm yên tĩnh lạ kỳ.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Phương Nhược Thần, đối phương mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm anh, anh nuốt nước bọt xuống, âm thanh của Phương Vân Dật từ bên ngoài truyền vào: “ Anh, đại thúc, tôi Tiểu Dật đây!”
Thôi xong, một ác ma nữa cũng tới….
Lăng Thịnh Duệ bất đắc dĩ thở dài.
Không tiếp tục tranh cãi nữa, hai người điều chỉnh tâm trạng lại một chút, Lăng Thịnh Duệ đỡ Phương Nhược Thần ra khỏi nhà vệ sinh, ngồi xuống sô pha, sau đó đi tới cửa.
Phương Vân Dật đứng ngoài cửa một thân tây trang, rõ ràng vừa mới đi đâu đó về.
Cậu cười với anh, rồi lập tức lướt qua, đi vào phòng.
Một mùi nước hoa nam tính nhẹ nhàng phảng phất qua, tây trang được Phương Vân Dật ăn mặc chỉnh chu cẩn thận, anh đóng cửa lại, nhìn bóng lưng cậu mà sững sờ. Phương Vân Dật trước đây với hiện tại thay đổi rất nhiều, trước đây không hề có dáng vẻ đường hoàng cao ngạo thế này, thái độ đối với anh cũng hiền lành hơn nữa.
Lăng Thịnh Duệ nhớ lại, trước kia Phương Vân Dật không phải ngược đãi thì cũng châm chọc anh, giống như là tìm đủ mọi cách để làm nhục anh vậy.
Thiếu niên bước vào tuổi trưởng thành, ngây ngô và tinh nghịch đã không còn, bắt đầu thành thục hơn rồi.
Phương Vân Dật ngồi xuống kế bên Phương Nhược thần, nới cà vạt ra, Phương Nhược Thần nhướng mày nhìn cậu: “ Cảm giác hình như không tệ?”
Phương Vân Dật cười nói: “Cũng được, hồi trước em ghét nhất mấy loại chuyện này, nghĩ là mấy người đó đều có chung một trạng thái biểu tình giả tạo, chỉ là hôm nay gặp phải một chuyện thú vị vô cùng, nên thành ra cũng không quá chán.”
“Chuyện gì?” Phương Nhược Thần hỏi.
Phương Vân Dật quét mắt một chút qua Lăng Thịnh Duệ đang đứng một bên, tăng âm lượng lên: “Anh còn nhớ Phương Lynda không?”
“Ý em là vị hôn thê của Chu Dực?” Phương Nhược Thần hỏi.
Nghe được ba chữ “vị hôn thê”, nội tâm Lăng Thịnh Duệ căng lên, anh còn nhớ buổi “Hôn lễ” do chính Phương Nhược Thần chủ trì đến cuối lại trở thành một trò cười.
“Vâng, hôm nay tại bữa tiệc cô ta đã cho Chu Dực… một cái tát, ngay trước mặt mọi người mắng anh ta biến thái,thế không nói đi, thậm chí còn bất chấp tất cả ở với người đàn ông có tuổi.” Khóe mắt cậu chăm chú nhìn về phía Lăng Thịnh Duệ, nháy mắt sắc mặt anh biến đổi trắng xanh liên lục làm khóe miệng cậu vươn lên càng cao.
Phương Nhược Thần cũng không vui vẻ gì, nhíu mày hỏi: “Uống say rồi sao?”
“Ừm.” Phương Vân Dật gật đầu: “Chỉ là phản ứng của Chu Dực rất thú vị.”
“Thế nào?”
“Anh ta….” Nhìn bộ dáng lo lắng của Lăng Thịnh Duệ, Phương Vân Dật rất khó chịu, vì vậy cố ý dừng lại.
Ánh mắt Lăng Thịnh Duệ đầy chờ mong.
“Rốt cuộc là sao?” Phương Nhược Thần không thừa hơi mà nghe cậu thừa nước đục thả câu.
(Kaze: nhanh nhanh đi ra để anh còn tò te tú tí…-_-)“Một chút phản ứng anh ta cũng không có, cả người cứ thơ thẩn cả ra.” Bộ dạng tươi cười của Phương Vân Dật nhìn vô cùng hả hê: “ Chuyện xảy ra hôm nay, đã được truyền đi khắp giới truyền thông, những người môi giới đều đang nói về chủ đề này trên báo, nói rằng anh ta chột dạ này nọ, hiện giờ hình tượng của anh ta với công chúng đều tuột dốc không phanh rồi.”
Thân thể Lăng Thịnh Duệ run lên.
Chu Dực biến thành như thế, nhất định là bởi vì anh. Hiện tại anh đang bị Phương Nhược Thần giam lỏng ở đây, không có tin tức gì, nhất định Chu Dực đã đi khắp nơi tìm anh, cho nên mới biến thành bộ dạng đó.
Lòng anh nóng như lửa đốt.
Anh yêu Chu Dực, hối hận vì đã giấu diếm y.
Phương Nhược Thần nghe xong, chỉ trầm mặc không nói, sau đó nhìn về phía Lăng Thịnh Duệ.
Anh đi tới trước mặt cậu, ép tiếng nói phát ra: “ Coi như tôi cầu xin cậu, thả tôi đi đi, Chu Dực nhất định đang rất sốt ruột lo cho tôi.”
“Không có khả năng.” Phương Nhược Thần cười nhạt.
Lăng Thịnh Duệ nhìn cậu, trong ánh mắt tràn đầy cầu xin.
Viền mắt anh hơi phiếm hồng, khiến cho trong nháy mắt cậu đã nhẹ dạ gật đầu đồng ý, nhưng ý niệm đó nhanh chóng tan thành mây khói, thiếu chút nữa cậu quên mất chuyện rất quan trọng, ngay từ đầu, người này cầu xin không phải vì cậu mà chỉ vì Chu Dực mà thôi.
Nghĩ vậy, Phương Nhược Thần chắc như đinh đóng cột nói với anh: “Không thể được, anh nên bỏ cuộc đi.”
Tuy rằng đã ngờ trước kết quả rồi, nhưng khi chính tai nghe thấy câu trả lời dứt khoát của Phương Nhược Thần thì anh vô cùng khó chịu, vô lực ngã ngồi xuống sô pha, ôm lấy đầu.
Chu Dực, rất xin lỗi…
Phương Nhược Thần quay đầu đi, sâu trong con ngươi tràn ngập đau khổ.
Buổi tối hôm đó, Lăng Thịnh Duệ thật sự không ăn uống gì, nhưng bị Phương Nhược Thần vừa đấm vừa xoa, anh mới kiên trì ăn một chút.
Dạ dày đã điều dưỡng tốt hơn, lại bắt đầu đau lên.
Ban đầu, anh tưởng chỉ đau một chút thôi, nhưng lúc sau thì càng ngày càng đau, anh nằm trên giường, dùng nắm tay cố sức đề lại dạ dày, làm bớt đau một chút.
Phương Nhược Thần đương nhiên là lo lắng không thôi, lập tức sai người đi gọi bác sĩ, sau khi kiểm tra tỉ mỉ một hồi, bác sĩ mới đưa ra kết luận, mấy ngay nay tinh thần Lăng Thịnh Duệ không được tốt, ngủ không đủ giấc, hơn nữa bữa ăn cũng không đều nên mới khiến bệnh cũ phát tác.
Kết quả này, khiến Phương Nhược Thần cảm giác vô cùng áy náy.
Khi bác sĩ vừa rời khỏi, Phương Nhược Thần chăm chú ôm lấy người đàn ông vì đau mà cả người run lên. Tuy đã uống vài viên thuốc giảm đau rồi, nhưng hiệu quả lại không lớn lắm, Lăng Thịnh Duệ vẫn như cũ chỉ có cảm giác đau đớn khó cưỡng lại được.
Giống như dạ dày đang bị thiêu cháy vậy, làm thân thể anh gần như cũng bị đốt cháy theo…
“Đau quá…..” Lăng Thịnh Duệ nhịn không được rên thành tiếng.
Tim Phương Nhược Thần như bị dao cứa vào, nhưng bất lực, không thể làm gì khác ngoài ôm càng chặt người này hơn nữa, mong muốn có thể chia sẻ với anh một chút đau khổ nào đó.
“Hức, buông..” Lăng Thịnh Duệ giống như rất không vừa lòng với cái ôm, giọng nói run rẩy tràn ra.
Phương Nhược Thần không trả lời, cậu nhắm mắt lại, đè xuống cảm giác đau đớn ở ngực mình. Vào lúc này đây, người kia lại bác bỏ mọi sự đụng chạm của cậu…
(Kaze: hu hu hu…. TT^TT…..)Chẳng lẽ anh thật sự hận cậu đến thế?
Chỉ là, chính cậu vẫn cẩn thận, hy vọng duy nhất, là người này có thể cảm thấy tốt hơn.
Dù cho chỉ là một ít cũng được….
——————————————————
Không biết qua bao lâu, hiệu quả của thuốc mói có tác dụng, dạ dày đau đớn của anh cũng đã giảm đi, cơ thể được ôm chặt chẽ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Lúc này anh mới phát hiện, một thân mình tràn đầy mồ hôi, quần áo dính hết vào người, vô cùng khó chịu.
“Phương Nhược Thần, buông đi.” Thân thể không được khỏe, khiến tiếng nói của anh có hơi yếu ớt: “ Tôi muốn đi tắm.”
“Ổn rồi sao?” Phương Nhược Thần hỏi.
“Ừ.”
Tâm trạng đang treo lơ lửng của cậu rốt cuộc cũng hạ xuống, buông anh ra.
Lăng Thịnh Duệ xoay người xuống giường, đi đến phòng tắm.
Phương Nhược Thần nhìn bóng dáng anh, đột nhiên hơi mệt mỏi, không chỉ là thân thể, mà cả tâm trí nữa, đối phó với anh, so với tưởng tượng của cậu còn gian nan hơn nhiều, vốn cậu nghĩ người đàn ông yếu đuối này, chỉ cần mình giở chút bản lãnh ra thì có thể đánh tan lớp phòng bị của anh, chỉ là người này còn kiên cường hơn trước kia rất nhiều, cũng không nhẫn nhục chịu đựng như trước đây nữa.
Cậu thích người đàn ông như vậy hơn, nhưng không biết phải làm thế nào mới khiến cho người này trở về như trước đây.
Người đàn ông ẩn nhẫn lạnh lùng này sắp bữc điên cậu rồi.
Cậu nhốt anh ở đây, tưởng là có thể chậm rãi gắn kết lại mối quan hệ của hai người, nhưng bây giờ, người đó gần như càng hận cậu hơn. Cậu có thể bỏ qua cho sự lạnh nhạt của anh, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho việc trong mắt anh càng ngày càng nhiều ý hận, mà nỗi hận này, lại là bởi người đàn ông khác….
Phương Nhược Thần xoay người, nằm ngửa trên giường, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm trần nhà.
Rốt cuộc là…phải làm thế nào mới có thể chiếm được tấm lòng của anh đây…