Tới khi tâm trạng Lăng Thịnh Duệ bình ổn lại rồi, Đức Duy Hoàn mới ngồi dậy, cẩn thận kéo giãn khoảng cách với Lăng Thịnh Duệ đang nằm trong lòng mình ra.
Hai mắt Lăng Thịnh Duệ đẫm lệ mông lung nhìn hắn.
Đức Duy Hoàn gian nan nở một nụ cười với anh: “Chúng ta lên giường thôi.”
Lăng Thịnh Duệ giống như không nghe được lời hắn nói, chỉ trầm mặc nhìn,trong đôi mắt trống rỗng, sau đó dường như còn nhìn thấy gì đó, càng trở nên tuyệt vọng.
Tim Đức Duy Hoàn bắt đầu đập nhanh hơn.
Hình như có gì đó không đúng…..
Vòi hoa sen còn chưa tắt, trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng nước chảy ào ào.
Đức Duy Hoàn vừa định mở miệng nói, Lăng Thịnh Duệ lại đột nhiên ôm chầm lấy. Đức Duy Hoàn kinh ngạc, nội tâm vui như hoa nở.
Chỉ là, một khắc sau, niềm vui sướng này lại nháy mắt đánh hắn sâu xuống mười tám tầng địa ngục.
Lăng Thịnh Duệ ghé vào tai hắn nhỏ giọng gọi tên: “ Chu Dực…”
“Chu Dực, tôi về rồi, tôi về rồi đây, cậu đừng lo nữa……” anh nhỏ giọng thì thầm. anh nói ra mang theo hơi nóng và mùi rượu nồng nặc, rõ ràng còn đang say khướt.
Đức Duy Hoàn không nhịn được nữa, đẩy mạnh anh ra.
Lăng Thịnh Duệ lảo đảo môt chút, phía sau lưng nện mạnh vào thành bồn tắm lớn.
“Ưm….” Đau đớn rên lên, Lăng Thịnh Duệ té trên mặt đất, thân thể cuộn lại thành một khối, đau đến cả người run rẩy.
Sắc mặt Đức Duy Hoàn trắng bệch.
Hắn vôi vã chạy đến bên người anh, muốn nâng anh dậy, nhưng khi vừa chạm vào cánh tay anh, thì cơ thể người đó cứ như bị điện giật, run mạnh lên, nhìn hắn bằng ánh mắt kinh hoàng.
Tay Đức Duy Hoàn khựng giữa không trung.
Lăng Thịnh Duệ giống như vừa gặp phải quỷ, anh ôm lấy đầu, thấp giọng nói gì đó.
Nước chảy trong phòng rất ồn, Đức Duy Hoàn không nghe được những gì anh nói, hắn tức giận, cầm vòi hoa sen nện mạnh xuống mặt đất.
Hoa sen được chế bằng nhựa dẻo, không chịu nổi chấn động mạnh như thế, ầm một tiếng, vỡ tan tành thành mấy mảnh nhỏ rơi vãi tứ tung, có một số rơi ngay chỗ Lăng Thịnh Duệ, cái ống nước còn chảy ra nước bị phản lực nước đẩy lùi vào góc phòng.
Nghe được âm thanh, thân thể Lăng Thịnh Duệ run càng mãnh liệt hơn, âm lượng cũng tăng cao không ít.
Không có âm thanh dòng nước quấy nhiễu, Đức Duy Hoàn có thể đặc biệt nghe rõ những lời anh nói.
Anh nói là: “Không, đừng đánh tôi…..”
Đức Duy Hoàn trầm mặc.
“Phương Nhược Thần, Phương Vân Dật, các người không thể….. đây là chuyện phạm pháp…. Các người không thể đối xử với tôi như vậy…..”
Người đàn ông cứ tiếp tục gián đoạn cầu xin, âm thanh run rẩy vang lên trong nhà tắm,khiến người nghe cực kỳ sốt ruột.
Đức Duy Hoàn tỉnh tảo lại, yên lặng đi đến trước mặt anh. Những bóng ma trước đây, đều đã hình thành một góc trong tâm trí người này. Người ta đều nói, thời gian có thể chữa lành vết thương, nhưng mà, nội tâm người đàn ông này mãi vẫn không khỏi được,có thể thấy anh sợ bị tổn thương đến mức độ nào…..
(Kaze: nhắc lại, thúc từng thích 1 thằng và bị chửi là biến thái ấy.)“Sẽ không ai có thể làm tổn thương anh cả, yên tâm đi.” Đức Duy Hoàn ôn nhu nói.
Lăng Thịnh Duệ nhưng lại không nghe được, chỉ chăm chú ôm đầu mình, lạnh run.
Đức Duy Hoàn thử vươn tay, muốn kéo tay anh ra.
Lúc này, Lăng Thịnh Duệ đột nhiên mở mắt, nhìn hắn, đường nhìn hai người chạm vào nhau,sự kinh khủng trong mắt anh khiến Đức Duy Hoàn chấn động.
Không chờ hắn phản ứng được, đau đớn trên cánh tay khiến hắn hồi phục thần trí lại.
(Kaze: cá luôn, lần này là Viễn ca..-_-)Hắn nghiêng đầu, nhìn cánh tay phải của mình, nó hiện đang cắm một mảnh nhựa sắc nhọn, máu từ miệng vết thương cuồn cuộn trào ra không ít.
Đức Duy Hoàn không thể tin được nhìn anh, đối phương thì cũng ngốc ra nhìn hắn, tựa như cũng bị chuyện vừa rồi dọa sợ.
Đức Duy Hoàn chăm chăm nhìn anh, ánh mắt càng ngày càng lạnh hẳn.
Tuy biết rằng vừa rồi người này chỉ vô thức bảo vệ cho mình thôi, nhưng mà, trái tim hắn đã lạnh lắm rồi.
Cố sức rút mảnh nhựa ra, Đức Duy Hoàn không để ý đến máu đang chảy trên cánh tay, nhặt cái ống nước ở góc lên, tắt nước nóng,mặt không biểu tình đi tới chỗ Lăng Thịnh Duệ.
Tuy thần trí không được tỉnh táo cho lắm, nhưng anh vẫn cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, vô thức lùi thẳng về phía sau.
Đức Duy Hoàn miết chặt cằm anh, ép buộc anh ngẩng đầu lên, ống nước xối thẳng xuống mặt anh.
Lăng Thịnh Duệ nghiêng đầu, muốn tránh khỏi vòi nước, Đức Duy Hoàn cười lạnh một tiếng, ngón tay dùng sức kẹp vào giữa, lời nói trong miệng không thể thoát ra được.
Dòng nước lạnh băng tràn vào,tiến vào mũi miệng anh, Lăng Thịnh Duệ không cách nào tránh né được,bị xối cho gần như sắp ngất đi.
Đức Duy Hoàn lại không chút lưu tình, lạnh lùng nhìn anh giãy dụa trong tuyệt vọng.
“Ưm…..ưm…..”
Trong lúc hỗn loạn, Lăng Thịnh Duệ nắm chặt cánh tay hắn, dùng sức kéo ra xa, nhưng lại không có chút tác dụng nào. Tay Đức Duy Hoàn kềm chặt như kìm sắt ở cằm anh, không hề lay chuyển chút nào.
Hai tay anh buông ra, từ trên mặt đất lục tìm cái gì đó, nắm được một mảnh nhựa vỡ.
Đại não hỗn loạn, anh không có cách nào tự hỏi được nữa, theo bản năng cứu lấy mình, khiến anh nắm chặt mảnh nhựa, cố sức cắm vào cánh tay đang kiềm lấy mình.
Máu tươi bắn ra, nhưng Đức Duy Hoàn không thèm để ý, hắn chỉ chằm chằm nhìn vào người đàn ông này, ánh mắt màu lam băng lãnh giờ đây hiện lên một tầng màu đỏ, giống như ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực.
Nước tràn vào khí quản, rất đau, nó cũng ngăn lại hô hấp của anh, khiến anh hít thở không thông.
Máy móc cầm mảnh nhựa trong tay, Lăng Thịnh Duệ cứ đâm vào cánh tay hắn, một lần rút ra, rồi lại đâm vào, cứ vậy vài cái, cánh tay Đức Duy Hoàn đã là một mảnh máu tươi không rõ. Máu theo dòng nước chảy xuống, hòa cùng nó chảy xuống miệng anh, mùi hương nhàn nhạt khiến dạ dày anh bốc lên một trận khó chịu,rồi lại bị dòng nước áp xuống không nhổ ra được.
Đau quá…..
Sẽ bị giết mất……
Ý thức dần dần bay đi, Lăng Thịnh Duệ từ bỏ không chống cự nữa.
Trước lúc anh sắp hôn mê, cuối cùng Đức Duy Hoàn cũng lấy vòi nước ra.
Lăng Thịnh Duệ chẫm rãi mở mắt.
“Anh thấy rõ rồi chứ, tôi không phải Chu Dực, cũng không phải Phương Nhược Thần và Phương Vân Dật, tôi là Đức Duy Hoàn…” Đức Duy Hoàn nhìn anh,lạnh lùng nói.
Bị nước lạnh xối một hồi, Lăng Thịnh Duệ cuối cùng cũng tỉnh táo lại hơn, cũng thấy rõ được người trước mặt mình là ai.
“Đức …. Duy …. Hoàn……” Lăng Thịnh Duệ mở miệng nói, lập tức uống phải mấy ngụm nước.
Nghe được tên gọi đúng của mình trong miệng người kia, sát ý thô bạo trong mắt hắn dần biến mất, tỉnh táo lại.
Cánh tay hắn còn đang không ngừng chảy máu, Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc mở miệng: “Cậu bị thương….”
Lời còn chưa nói xong, từ trong dạ dày dâng lên một cảm giác khó chịu vô cùng, hơn nữa còn bị cồn kích thích, một cỗ kỳ dị dâng lên.
Gục vào bồn cầu, Lăng Thịnh Duệ bắt đầu nôn kịch liệt.
Anh không ăn gì nhiều, hơn nữa vừa rồi đã phun ra hết rồi, nên hiện giờ chỉ có nước trong. Rất nhanh, anh không thể nôn ra cái gì được nữa, chỉ có thể nôn khan, dường như muốn nôn ra cả dạ dày ra luôn.
Bộ dạng khốn khổ của anh,thật khiến người khác thương tâm, Đức Duy Hoàn tuy rằng mình đang giận lắm, nhưng cũng nhịn không được, đi qua bên đó, nhẹ nhàng vỗ lưng cho anh.
Đợi cơn buồn nôn không còn dâng lên mãnh liệt như ban nãy nữa, Lăng Thịnh Duệ ngồi dưới sàn, dựa lưng vào tường, thở dốc.
Đức Duy Hoàn nhìn anh, tức giận nói: “Tỉnh rồi sao, không biết uống thì đừng uống, bình thường nhìn anh nhã nhặn lịch sự như thế, không ngờ say rồi lại dọa người vô cùng.”
Lăng Thịnh Duệ không còn sức cãi cọ với hắn, chỉ chỉ cánh tay bị thương, không còn sức lực nói: “ Tay cậu đang chảy máu kìa, đi xử lý trước đi.”
(Kaze: coi chừng uốn ván đó anh…)Đức Duy Hoàn nhìn anh, chậm rãi nói: “ Tôi chỉ có một tay, chữa thế nào đây?”
“Chẳng phải lúc trước cậu cũng tự mình lấy đạn sao?”
“Nhưng bây giờ tôi không muốn tự băng bó vết thương nữa, là anh làm, thì anh chịu trách nhiệm đi.” Dứt lời, hắn liền giơ cánh tay bị thương ra trước mặt Lăng Thịnh Duệ, cười như không cười nhìn anh, ánh mắt nói rõ ràng: Nếu anh không băng bó cho tôi, tôi cũng không thèm quan tâm tới nó, tùy anh chọn lựa.
Hai người giằng co một hồi, Lăng Thịnh Duệ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài cố gắng đứng dậy. vừa mới xảy xa một hồi chuyện, vừa bị xối nước lạnh, vừa nôn, khiến rượu trên người anh cơ bản đã được thanh trừ. Chỉ là hiện giờ lại càng khó chịu, cả người vô lực, cảnh vật trước mặt cứ không ngừng chuyển động.
Dưới chân trượt một cái, thân thể anh liền mất cân bằng.
Đức Duy Hoàn đã sớm đoán trước được sẽ như vậy, liền nhanh tay ôm chặt lấy anh.
“Thể lực của anh không phải kém dạng thường đâu, mới có nhiêu đó đã đứng không vững rồi.”
Lăng Thịnh Duệ đầu váng mắt hoa, lời nói của Đức Duy Hoàn khiến anh câm nín, anh vốn nghĩ nói cho hắn: thể chất của cậu mới kỳ quái đấy, máu chảy nhiều vậy mà vẫn không sao. Nhưng mà thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Lăng Thịnh Duệ sẽ không tìm tới phiền phức đâu, vốn lời nói đã sắp ra khỏi cổ họng rồi, nhưng bị anh mạnh mẽ đè ép xuống.