Dạ Thuật

Chương 43




CHƯƠNG 43



Lúc Tiết Lăng Phong nắm tay Song Phi tới cửa dược đường thì vừa lúc đụng phải Từ Hữu Tiến đang vội vội vàng vàng xuất môn. Gã thấy Tiết Lăng Phong cũng không hành lễ, chỉ là nhìn lướt qua mang theo sợ hãi, liền cúi đầu gấp gáp đi về hướng ngược lại.

Tiết Lăng Phong hướng về phía bóng lưng của gã lạnh lùng cười, cũng không nói gì, xoay người kéo ảnh vệ của y, nhàn nhã chậm rãi đi dọc theo con đường hôm qua Từ Tiểu Sảnh dẫn y đi.

“Song Phi, nếu ngươi thấy thích thứ gì, thì cứ nói cho ta biết.”

Tiết Lăng Phong ôn nhu xoa tóc Song Phi, thấy hắn nheo mắt, an tĩnh gật đầu.

“Nếu như mắt ngươi khó chịu, chúng ta có thể đi dưới bóng cây.”

Song Phi ngửa đầu nhìn Tiết Lăng Phong, “Không cần đâu chủ nhân, ta có thể.”

Hai người sóng vai đi một đoạn đường ngắn, từ trong rừng dương liễu ven đường bỗng có một nhân ảnh hiện ra, tới thẳng trước mặt Tiết Lăng Phong, “Trang chủ, ngươi định đi đâu? Ta và ngươi cùng đi nhé.”

Tiết Lăng Phong nhìn chằm chằm nữ hài tử trước mặt, không vui nhíu mày, “Sao ngươi lại ở đây?”

Từ Tiểu Sảnh mím môi, nhìn Tiết Lăng Phong cười, nhưng không nói lời nào, chẳng nhẽ lại nói là nàng cố ý trốn ở đây chờ y.

Qua một lúc, nàng lại đưa một ngón tay ra nghịch ngợm lắc lắc trước mặt Tiết Lăng Phong, “Ta biết ở đây còn một chỗ chơi rất vui, hôm qua còn chưa đưa trang chủ đi tới đó!”

Song Phi đứng bên cạnh Tiết Lăng Phong, nhìn hai người một chút, nói với Tiết Lăng Phong: “Chủ nhân, nếu không để ta về trước.”

Tiết Lăng Phong không để ý đến hắn, nhưng lực đạo nắm tay hắn mạnh thêm, Song Phi cúi đầu, không lên tiếng nữa.

“Nơi đó thực sự rất thú vị!  Có hí khúc để nghe, lại còn có người diễn xiếc khỉ nữa.”

Từ Tiểu Sảnh thấy Tiết Lăng Phong không lên tiếng, rất sợ y không đáp ứng, lại vội vã bổ sung.

Lần này thật sự đã thành công khiến cho y hứng thú.

Tiết Lăng Phong nhìn thoáng qua ảnh vệ của y, trong mắt mang ý cười “Được, vậy đi xem xiếc khỉ đi.”

Tiết Lăng Phong cố ý nhấn mạnh vào hai chữ ‘Xiếc khỉ’, ảnh vệ của y sợ run một chút, hơi nghiêng đầu đi.

“Đừng sợ, sau này nếu ngươi không nói dối ta, ta cũng sẽ không phạt ngươi. Chuyện lần trước ngươi gạt ta, cũng có thể quên đi.” Tiết Lăng Phong cười an ủi ảnh vệ của y, hoàn toàn cho rằng là hắn sợ thụ hình.

Ba người đi ở trên đường, Từ Tiểu Sảnh lại nhảy nhót liên tục, ríu ra ríu rít không yên, đa số thời gian Tiết Lăng Phong nhìn ảnh vệ của y, thỉnh thoảng trả lời một hai câu, còn Song Phi thì im lặng, từ đầu tới cuối không lên tiếng.

Ánh dương quang đẹp như vậy, ngày cũng nhàn nhã như vậy, tâm tình của Tiết Lăng Phong đặc biệt tốt, hắn nắm tay nam nhân này, thấy rất có cảm giác đầy thỏa mãn.

Tiết Lăng Phong thấy Từ Tiểu Sảnh vẫn vô ưu vô lo, xoay tới xoay lui quanh họ như hồ điệp, đột nhiên hỏi một câu: “Tiểu Sảnh, ngươi biết cha ngươi đi đâu rồi không?”

Từ Tiểu Sảnh không yên lòng đáp: “Chắc là ông đi ra ngoài làm việc rồi, ta cũng không biết nữa.”

“Ngươi không biết gần đây cha ngươi bận cái gì sao?” Tiết Lăng Phong cười hỏi.

“Ta chả hơi đâu mà quản.”

Tiết Lăng Phong cười cười, không nói gì nữa.

Ba người chậm rãi đi nửa canh giờ, rốt cuộc tới rạp hát mà Từ Tiểu Sảnh nói.

Không ngờ bên trong đã có rất nhiều người, hai tầng của rạp hát cơ bản đều đã kín chỗ. Những vị trí tương đối tốt ở tầng thứ nhất cũng không còn trống nữa, băng ghế được bày tới tận nội viện bên ngoài rạp hát.

“Lên lầu tìm chỗ đi.”

Tiết Lăng Phong đỡ Song Phi đi, ảnh vệ của y lần đầu tiên theo y ở dưới ánh mặt trời lâu như vậy, y cảm thấy lòng bàn tay hắn đều đang đổ mồ hôi.

Chỗ ngồi ở lầu hai có thể nhìn thấy toàn bộ sân khấu, bởi vì vị trí tương đối tốt, giá cũng cao, vậy nên còn vài chỗ trống.

Tiết Lăng Phong mua ba vị trí. Tới lầu trên, Tiết Lăng Phong vừa ngồi xuống, Từ Tiểu Sảnh lập tức tới ngồi cạnh y, trên mặt đầy vẻ tươi cười.

Song Phi khom lưng nhỏ giọng nói với Tiết Lăng Phong: “Chủ nhân, thuộc hạ ngồi phía sau vậy.”

Tiết Lăng Phong chuyển mắt nhìn hắn chằm chằm, thẳng tay kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, tay luồn ra phía sau, ôm lấy thắt lưng hắn.

May là bởi vì có chỗ dựa lưng che đi, mọi người lại đều tập trung vào hí khúc sắp bắt đầu, vậy nên không ai chú ý tới động tác của Tiết Lăng Phong, chỉ có ảnh vệ của y, cả người căng thẳng.

Trước khi buổi diễn bắt đầu, một đống người ở trong góc tại lầu một bỗng nhiên ẩu đả, hình như là động thủ vì vấn đề đường nhìn bị ngăn trở. Những người quản sự trong hí lâu vội vã ào tới giằng co, người chung quanh hùng hùng hổ hổ nghĩ bọn họ đang làm lỡ thời gian.

Tiết Lăng Phong cực ít khi chen chúc với người khác như vậy, trải qua thời gian tản mạn với tiếng ầm ĩ tràn ngập bên tai. Cuộc sống của người bình thường như vậy, y rất ít khi được cảm thụ, thỉnh thoảng thể nghiệm một chút cũng thấy rất mới mẻ.

Lầu hai có nước trà miễn phí, Tiết Lăng Phong nhìn đôi môi có chút khô của Song Phi, liền đi qua đó.

Tiét Lăng Phong vừa đi, Từ Tiểu Sảnh liền chuyển hứng thú lên người nam nhân nọ.

“Uy, sao ngươi không nói lời nào?” Nàng nghiêng người qua, thế nhưng đối phương không để ý tới.

“Song Phi, sao ngươi lại không thích nói chuyện vậy?” Nàng cười, hắn quay đầu lại nhìn nàng một cái.

“Hì hì, ta nghe chủ nhân ngươi gọi ngươi như vậy. Vì sao chúng ta đều gọi là trang chủ, ngươi lại phải gọi là chủ nhân?” Nàng cười hì hì, hắn vẫn không nói lời nào, cũng không nhìn nàng nữa.

“Song Phi, chỉ có người không hạnh phúc mới không thích nói. Có phải ngươi từng gặp nạn hay không?” Từ Tiểu Sảnh mở lớn đôi mắt, thập phần hiếu kỳ.

Lúc Tiết Lăng Phong đi tới, thấy Từ Tiểu Sảnh đang liên tục tìm câu trả lời từ ảnh vệ của y, còn ảnh vệ của y từ đầu tới cuối chỉ an tĩnh không lên tiếng.

“Ngươi nói gì với hắn?”

Từ Tiểu Sảnh quay đầu lại thấy Tiết Lăng Phong đã đứng phía sau mình, liền ngoan ngoãn ngồi về chỗ.

Song Phi thấy Tiết Lăng Phong mang theo ấm trà và chén trà tới, đầu tiên là cả kinh, sau đó bật người đón lấy rót một chén trà, đưa tới trước mặt Tiết Lăng Phong, “Chủ nhân, xin lỗi, thuộc hạ sơ sót.”

Trong lòng Tiết Lăng Phong rất vui, y nhận lấy chén trà, kéo ảnh vệ tới sát bên cạnh mình lần lượt ngồi xuống. Y thích ảnh vệ của y không để ý tới người khác, chỉ nói chuyện với mình y, chỉ thuộc về mình y.

“Uống chút đi, khát nước sao không biết nói ra?”

Tiết Lăng Phong đưa chén tới bên miệng Song Phi, để hắn hé miệng ra, ảnh vệ của y nghe lời nhấp một ngụm nhỏ, thấy Tiết Lăng Phong không lấy chén ra, lại uống thêm một chút.

Hí kịch dưới đài đã bắt đầu, người bên dưới ầm ầm, người trên đài giọng cao vút, ngân thật dài, mỗi chữ đều bị xướng tới biến đổi âm điệu, người không thường nghe căn bản không hiểu đang hát gì.

Tiết Lăng Phong nghe một hồi bắt đầu thấy buồn chán, nhìn sang thấy ảnh vệ của y cũng không xem, đôi mắt không biết là nhìn về đâu.

Từ Tiểu Sảnh cũng  không thích xem hí, chỉ là vì có thể cùng Tiết Lăng Phong, mới kéo họ tới chỗ này.

Cũng may hí là hát một đoạn dừng một đoạn, trung gian còn xen kẽ biểu diễn xiếc khỉ. Những con khỉ này đều mặc y phục, có thể làm đủ loại động tác.

Lúc này Tiết Lăng Phong mới thấy có chút thú vị, mà thân thể bên khuỷu tay y cũng dần dần thả lỏng ra, ảnh vệ của y cũng bị thu hút sự chú ý.

Chỉ là hắn không cười đến vui vẻ như người khác, đa số thời gian, hắn nhìn những con thú nho nhỏ trên đài kia mà trầm mặc, mỉm cười cũng không. Thỉnh thoảng cũng dời ánh mắt, nhìn đi nơi khác, trong ánh mắt lấp lánh như chứa đầy lệ, nhưng cũng không thấy chảy ra.

“Ngươi không thích xem?”

Tiết Lăng Phông bỗng nhiên áp vào bên tai Song Phi hỏi một câu, câu đó hiển nhiên đã làm ảnh vệ của y giật mình, thân thể trong lòng bỗng cứng đờ. Lại nhìn tới đôi mắt của hắn, bên trong không thấy cái loại cảm giác có nước mắt lưng tròng nữa, như thể vừa rồi hoàn toàn là ảo giác.