Dã Tính Ỷ Lại

Chương 1




- Chương 1 -

Người phụ nữ sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại

***

Thích Văn Khê vẫn luôn cho rằng, cô sẽ sống quãng đời còn lại một cách bình thản, tựa như một hồ nước lặng đen ngòm không có lấy một gợn sóng.

Đại khái chính là

Cô độc một mình, cô độc mà sống quãng đời còn lại.

Cho tới trước khi cô gặp gỡ sinh vật khủng khiếp đầy cổ quái kia, cô vẫn luôn nghĩ thế.

***

"Khê Khê, lại đây với mama, để bác thợ ảnh còn chụp hình cho gia đình mình."

"Mama, muốn mama ôm một cái."

Thích Văn Khê mặc cho bác gái sửa sang lại váy búp bê giúp mình, bi ba bi bô vươn tay đòi mama ôm.

Phu nhân khí chất ôn nhuận đành phải khom người bế nhóc Văn Khê lên, tới bên trượng phu cùng cha chồng, đem Văn Khê bé bỏng ôm ở trong lòng.

"Không thể không nói, công chúa nhỏ của cụ Thích thật là quá xinh đẹp, cười rộ lên không khác gì thiên sứ cả, ăn ảnh cực kỳ." Bác thợ ảnh nhìn nhóc Văn Khê trước màn chụp, thật lòng cảm thán.

"Ông nội thích Khê Khê nhất nha." Ngồi ở chính giữa ở đằng trước là một ông lão có khuôn mặt uy nghiêm, vừa nghe người khác khen cháu gái rượu thì lập tức vui mừng ra mặt, ôm lấy Văn Khê nhỏ xinh từ vòng tay của con dâu, ngồi ở trung tâm, để nhiếp ảnh gia lại chụp cho một tấm nữa.

Tóm lại, cô nhóc Văn Khê chính là viên ngọc châu được nhà họ Thích phủng ở lòng bàn tay, được tất cả mọi người trong gia tộc yêu thích.

Tấm ảnh kia rửa ra được đóng khung tinh xảo, treo ở trên vách tường trong nhà: ông nội, baba, mama, còn có cả cô nữa, đều đang tươi cười đầy hạnh phúc.

Cô có một gia đình khiến người ta thập phần hâm mộ.

Có cha mẹ yêu thương, có ông nội cưng chiều, đáng ra cô đã có thể cùng bọn họ vĩnh viễn ở bên nhau.

Cho tới khi, trong bức ảnh kia trừ bỏ cô, những người khác đều dần dần phai nhạt thành một màu đen - trắng.

Giấc mơ ngọt ngào trong nháy mắt tựa như bị lửa nóng thiêu trụi, hóa thành tro tàn rách nát, kể cả những ký ức trong cô, toàn bộ tan biến thành bụi phấn.

Baba...... Mama...... Ông nội...... Mọi người ở đâu...... Đam Mỹ Hay

Đừng bỏ mặc con một mình được không.

Chỉ là, mặc kệ có liều mạng kêu gọi thế nào, cũng không có ai đáp lại cô.

Xung quanh là tiếng mưa rơi tí ta tí tách, không ngừng đập vào khung cửa sổ.

Bên trong phòng

Một người phụ nữ sắc mặt tiều tụy như người sắp chết đuối, hô hấp khó khăn, đôi tay nắm chặt thành bồn tắm.

Cho đến lúc gần chạm tới điểm cực hạn, bản năng sinh tồn của cơ thể biểu tình khiến cô phải lập tức bật dậy từ dưới bồn, nếu lại thêm 30 giây, có lẽ cô thật sự sẽ tự dìm chết chính mình trong này.

Thích Văn Khê mở ra con ngươi phờ phạc nhìn bốn phía, đôi mắt trống rỗng không biết nên đặt ở nơi nào.

Thân mình cô rét run, làn da đều bị ngâm nước lạnh tới phát tím.

Cô thế mà ngủ luôn ở trong bồn tắm, còn mơ một giấc mơ vừa bi thương, vừa ngọt ngào nữa.

Cô lau đi nước đọng ở khóe mắt, từ trong làn nước lạnh băng đứng lên, lấy khăn bông ở bên cạnh lặng lẽ lau khô người, sau đó nhanh chóng mặc quần áo, ngẩng đầu xem đồng hồ treo trên vách tường, còn cả ngày được đánh dấu ở quyển lịch trên giá nữa.

Ngày 23.

Suy nghĩ của cô vì cái ngày này mà phiêu xa, chai lọ vại bình thuốc men trên bàn căn bản không thể vuốt phẳng được áp lực nội tâm trong lòng cô.

Đột nhiên, tiếng di động của cô vang lên.

Vẫn luôn kêu thật lâu, cô đành phải ấn nghe.

"Văn Khê đấy à, dì đang ở tiệm cà phê An Viễn phía đối diện bên đường nè, con tới đi."

Đầu dây bên kia là giọng nói đầy thân thiết của dì ruột cô.

Dĩ nhiên rồi, đầu óc đang hỗn loạn mất vài giây mới phản ứng được là chuyện gì đang diễn ra.

Khuôn mặt đạm mạc của Thích Văn Khê hiện lên vẻ chán ghét, nhưng sau một lát vẫn đáp lại.

"Tôi ở nhà." Cô trả lời.

"Tốt tốt, không vội, hôm nay có mưa, con đi đường cứ chậm rãi thôi, dì chờ con ở trong tiệm nha, mời con uống cà phê." Người đàn bà ở đầu kia cười nói, sau đó ngắt điện thoại.

"......"

Thích Văn Khê nhìn chằm chằm điện thoại bị ngắt, thật lâu sau, cô mới ngẩng đầu nhìn về phía làn mưa ngoài cửa sổ.

Cơn mưa này, chắc là còn lâu mới tạnh được. Có thể khiến dì của cô bất chấp mưa gió hẹn gặp mặt, còn có thể là chuyện gì khác đây.

Tóm lại cũng chỉ có chuyện kia thôi.

Cô bực bội mà vuốt trán thở dài một cái, thật ra ngày đó cô cũng không hề đáp ứng đối phương gặp mặt gì hết.

Mười lăm phút sau --

Hai người phụ nữ ngồi trong tiệm cà phê, trong đó một người nhìn ung dung phúc hậu, người còn lại thì quần áo mộc mạc khá điệu thấp, sắc mặt hơi lộ vẻ tái nhợt.

"Văn Khê, đây là đồ trang điểm Uẩn Dung gửi từ nước ngoài về, đặc biệt nhờ dì mang cho con." Người đàn bà đem bộ hộp được đóng gói tinh xảo đưa cho Thích Văn Khê.

Thích Văn Khê nhìn thoáng qua nhưng không nhận, chỉ bình thản bày tỏ thái độ với đối phương, "Dì có chuyện gì cứ nói thẳng đi."

Đồng thời, Thích Văn Khê cự tuyệt thực đơn đồ uống người phục vụ đưa ra, rất rõ ràng, cô không hề có ý định ở lại đây lâu.

Người đàn bà xem ở trong mắt, cũng không nói gì, chỉ nở nụ cười rồi bảo nhân viên mang cho hai ly cà phê Geisha.

"Tốt, thưa bà." Người phục vụ cung kính gật đầu, sau đó rời đi.

"Là thế này, mấy hôm trước lúc dì gọi điện cùng con nói chuyện á, lúc đó con lại đang có tiết dạy học, hiện tại con đang có thời gian nghỉ nên mới vội hẹn con ra, cũng tiện hơn cho con."

Không phải mấy hôm trước, là hôm qua. Lúc cô đang giảng bài thì dì của cô gọi tới, quanh co lòng vòng nói tóm lại vẫn là hỏi mượn tiền.

"Gần đây kinh tế hơi trì trệ, hầu như các nguồn vào của bọn dì đều chịu ảnh hưởng, một bộ phận tài chính còn bị đóng băng không thể xoay vòng, cái này chắc con cũng biết rồi. Uẩn Hàn nhà bọn dì, nó đang có bạn gái, hiện tại cũng đã tới lúc đính hôn rồi, gia đình cô bé đó cũng khấm khá. Đúng rồi! Hôm nào dì bảo Uẩn Hàn dẫn bạn gái đến, cho con - thân làm chị nó, nhìn xem......"

Người đàn bà nở một nụ cười, nhìn Thích Văn Khê, sau đó nhanh chóng nói tiếp một tràng.

"Thì là như thế này. Về phương diện tiền biếu, bọn dì bên nhà trai khẳng định muốn ra một ít, thật ra cũng không nhiều nhặn gì, chẳng qua đủ thứ thêm lên nhà dì còn thiếu tầm mười lăm - mười sáu vạn khối. Văn Khê, con xem hiện tại có thể cho dì của con mượn một ít không, như thế hôn sự của Uẩn Hàn mới được trôi chảy, bằng không, dì chắc phải rầu thối ruột mất."

Người đàn bà ung dung nay sắc mặt che kín ưu sầu, bà ta lo lắng mà ngẩng đầu nhìn Thích Văn Khê, khẩn cầu sự giúp đỡ của đối phương.

Thích Văn Khê trầm mặc, trước đây cô đã không ít lần cho đối phương mượn tiền, không biết bao nhiêu rồi và họ chưa từng trả lại một đồng, cô thật sự không thể cứ vứt tiền qua cửa sổ như thế nữa.

"Thưa dì, không đề cập tới thật lâu trước kia, chỉ nói tới cái lần dì mượn tôi tám vạn, còn nhớ rõ không?" Thích Văn Khê truy vấn đối phương.

"Văn Khê à, dì lần này thật sự rất bất đắc dĩ mới lại phải tới chỗ con vay tiền, nếu không phải vì đứa con trai không biết cố gắng kia của dì, dì sao có thể buông mặt già lại vay con chứ, Uẩn Dung ở nước ngoài cũng chỉ gửi về một ít." Người đàn bà không nhanh không chậm mà giải thích, bà ta biết rõ, cháu ruột không có khả năng cự tuyệt mình.

Bởi vì trên lưng đối phương đeo "Tai hoạ".

Hiện giờ, nhà bà ta chính là những thân thích duy nhất còn lại của Thích Văn Khê.

Thấy Thích Văn Khê trầm mặc không nói, người đàn bà tiếp tục năn nỉ, "Bé Khê à, cha mẹ có ai không hy vọng con mình hạnh phúc đâu. Con nói xem, nếu chỉ vì chút tiền ấy mà khiến hôn sự của Uẩn Hàn lỡ dở, dì là mẹ nó làm sao kham được nỗi khổ này đây."

Thích Văn Khê nhìn, rõ ràng biết đưa tiền cho đối phương sẽ không bao giờ đòi về được, nhưng...... Cuối cùng vẫn là mềm lòng.

Cô lấy ra thẻ ngân hàng từ bao da của mình, đặt lên bàn.

"Ở trong thẻ có hai vạn hai." Thích Văn Khê báo cho dì mình một tiếng, ý là để đối phương cầm lấy, và bản thân chỉ có thể đưa được nhiêu đó.

Người đàn bà vốn dĩ đang vui sướng khi nhìn đến thẻ ngân hàng, nghe xong Thích Văn Khê nói con số sau, sắc mặt lập tức xụ xuống.

Bà ta căn bản không thỏa mãn khi chỉ moi được trên dưới hai vạn đồng tiền từ đối phương.

"Như này, như này không đủ, bé Khê, này làm sao đủ được." Người đàn bà lộ vẻ mặt khó xử.

"Tôi chỉ có thể cho dì mượn bấy nhiêu thôi, muốn nhiều hơn tôi cũng kiếm không ra, tiền lương cố định của tôi thế nào chắc dì cũng biết rồi." Thích Văn Khê bình tĩnh mà cự tuyệt đối phương.

"Cái đó dì biết chứ, nhưng đại ca với chị dâu lúc ấy không phải đã để lại tiền cho con sao? Lại nói, ông con sinh thời không phải cũng đem di sản chuyển đến trên danh nghĩa của con sao, căn biệt thự kia còn viết tên con nữa, bọn dì lại không phải không biết gì, dù sao con hiện tại cũng đâu cần dùng tới số tiền đó, con mang chúng đưa cho..."

Người đàn bà vốn định tìm tiếp lý do. Chẳng qua, bà ta bị ánh mắt đột nhiên trở nên tối tăm của người cháu gái trước mặt nhìn chằm chằm, có chút lạnh sống lưng, thức thời mà ngậm cái miệng lại.

Đành phải bưng lên trước mặt cà phê, mượn cơ hội giảm bớt một chút không khí.

"Ai da, bé Khê, dì của con cũng chỉ là nói chuyện hơi trực tiếp chút, con đừng để trong lòng, không có ý gì khác."

"Nếu dì không có chuyện gì nữa, tôi đi trước."

Thích Văn Khê đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Ai, bé Khê, Văn Khê...... Thích Văn Khê cô đứng lại đó cho tôi!! Cùng cô nói vài câu thì có vấn đề gì sao? À hiện tại cánh cứng rồi phải không, cô cũng không nhớ lúc trước là nhà ai cưu mang cô, nếu không nhờ bọn tôi, loại "Tang Môn tinh" như cô, đến trại trẻ mồ côi có khi còn chẳng thèm thu đâu......"

Quán cà phê vốn thanh nhã giờ tràn ngập sự cuồng loạn của người đàn bà, giọng lớn đến mức khiến khách hàng xung quanh sôi nổi ngẩng đầu nhìn qua, thấy người phụ nữ bị chế diễu là "Tang Môn tinh" đang khựng lại ở ngưỡng cửa ra vào kia.

Thích Văn Khê gian nan nuốt xuống lửa giận, môi mỏng mím chặt, cô nhắm mắt lại cố kìm nén cảm xúc.

Một lát, cô xoay người, đi một mạch vòng tới đứng trước mặt dì ruột của mình.

Người đàn bà nhìn thấy Thích Văn Khê đột nhiên trở về, vừa định mở miệng thì bị cặp mắt của đối phương làm cho chột dạ, run rẩy liếc đi chỗ khác theo bản năng, không dám đối mặt.

Chẳng qua Thích Văn Khê chung quy cũng không có làm gì bà ta cả, chỉ là từ bóp da rút ra một tờ tiền đặt bên cạnh ly cà phê còn bốc hơi kia, lạnh lùng thông báo cho người dì không biết điều một tiếng: "Tôi không nợ bà một xu nào hết, hai vạn khối này tôi cũng không muốn cho mượn nữa."

Nói xong, cô quyết đoán lấy lại thẻ ngân hàng trên mặt bàn.

Người đàn bà thấy đối phương ăn nói quyết tuyệt như thế, tức đến nỗi không cầm chắc trong tay ly cà phê, cà phê còn đang bốc hơi không cẩn thận văng tới trên đùi bà ta. Trong tiệm lập tức vọng ra tiếng thét chói tai. Bà ta tức giận mà trừng mắt nhìn theo Thích Văn Khê rời đi, trong miệng phun một câu.

"Cái con nhỏ chết tiệt, thật đúng là đen đủi!......"

Hết chương 1

【 Đôi lời của tác giả 】

Tây Tây khai văn lạp, tấu chương tùy cơ nắm nhắn lại tiểu bảo bối phát bao lì xì

Hoan nghênh xem nhìn chằm chằm thê cuồng ma Kình muội cùng lão cán bộ giáo sư Thích lãng mạn câu chuyện tình yêu ~

Đề tài hẻo lánh, không gì tự tin, vọng bảo tử nhóm có thể nhiều hơn nhắn lại rải hoa duy trì Tây Tây! Ái các ngươi