Đặc Ân Hay Kiếp Nạn

Chương 2: bị bận tâm




Sáng sớm Bạch Anh Tử đã bị gọi, anh cáu gắt um lên.

- Mãi mới ngủ được mà chưa gì đã dựng người ta dậy thế?

- Cậu chủ, đây không phải Châu Âu. Nay cậu phải dự hôn lễ của chủ tịch.

Mắt anh hơi hé ra, vò đầu bứt tai nghĩ nghĩ một chút.

- Ngủ thêm 15 phút nữa.

- Sa Dĩnh Sa đang ở ngoài đợi nãy giờ.

Nghe tên người phụ nữ này, thần kinh Bạch Anh Tử lập tức căng thẳng và anh ngồi bật dậy như một cái lò xo, tới mức trợ lý cũng ngơ ngác.

- Cô ta tới rồi?

- Vâng, cô ấy sẽ đưa cậu tới nơi tổ chức hôn lễ.

Anh không thèm thay đồ, mà để trần nửa trên thân, quần ngủ thì dây rút không thèm buộc, cả người uể oải vươn vai ngáp ngắn ngáp dài.

Vậy mà Sa Dĩnh Sa vừa quay lại nhìn một cái, anh không tự chủ hạ tay xuống và đứng nghiêm túc hẳn.

- Cậu Bạch, cậu có 30 phút để quay trở lại gặp tôi với bộ dạng chỉn chu gọn gàng.

Bạch Anh Tử nhau mày nói với trợ lý.



- Này, cô ta đang ra lệnh cho tôi đó hả?

Văn Xuyên là trợ lý cũng ậm ừ gật đầu.

- Thì cô ấy nói đúng mà, không nhanh thì sẽ trễ giờ, chủ tịch lại quở trách.

- Ai mới là chủ của cậu vậy?

Sa Dĩnh Sa nhìn anh từ trên xuống dưới, dừng lại ở cạp quần có dây rút lỏng lẻo lôi thôi. Bạch Anh Tử thấy vậy chột dạ, nhanh trí đưa tay chắn chỗ nhạy cảm.

- Ủa, cậu mặc quần dài mà che che gì thế!

- Im đi, có nhớ cô ta dùng dao cắt ngón tay người khác không. Eo ơi đúng là mụ phù thủy độc ác.

Dù nói thầm nhưng điệu cười khẩy của Dĩnh Sa làm Anh Tử cứ có cảm giác là cô hiểu hết lời mình chê bai, còn nghĩ hay là cô nhìn khẩu hình miệng mà đoán được.

Quay về phòng, anh vừa đi vừa hỏi Văn Xuyên.

- Ê, phụ nữ toàn mê cơ bụng với khuôn ngực của tôi, sao Sa Dĩnh Sa chỉ nhìn cạp quần mà không nhìn bên trên chứ?

- Sao tôi biết được.

- Nhìn xem, có phải dạo này tôi ít tập luyện nên cơ bị ngót đi không?

- Không, sao cậu bận tâm việc Sa Dĩnh Sa nghĩ gì về cơ thể của mình thế? Có khi cô ấy chỉ thấy dây rút quần không được buộc thì nhìn chút thôi. Đừng overthinking nữa.

....



Bạch Anh Tử mặc âu phục loại may đo riêng, đầu tóc vuốt keo rất bảnh. Anh chọn một chiếc đồng hồ và một chiếc nhẫn cùng tone, xịt nước hoa quyến rũ và hài lòng mỉm cười trước gương.

- Mẹ mình siêu thật, sao có thể sinh ra mình đẹp trai ngời ngời thế này chứ!

Văn Xuyên đã quá quen với việc cậu chủ tự luyến, chỉ có thể lắc đầu thở dài.

- Đi thôi!

Liếc qua đồng hồ, thấy vẫn còn 5 phút, Bạch Anh Tử thong thả đi xuống cầu thang. Đập vào mắt anh là Sa Dĩnh Sa đang ngậm một mẩu thuốc lá phì phèo.

Nghe thấy tiếc bước chân, cô quay lại, nhả một ngụm khói rồi dập điếu thuốc ném vào thùng rác ở góc sảnh. Bạch Anh Tử tự tin cô sẽ phải trầm trồ trước diện mạo trau chuốt sáng bừng của bản thân. Nhưng không, mặt cô vẫn không cảm xúc, còn đưa tay nhìn đồng hồ thông minh và nhàn nhạt nói.

- 28 phút 42 giây! Đi thôi!

Bạch Anh Tử hơi nghiến răng khó chịu, Văn Xuyên bên cạnh lại phải nghe tiếng phàn nàn.

- Cơ mặt cô ta bị liệt chắc luôn, ngoài nhếch môi nhẹ thì không còn một cái biểu cảm nào khác. Phụ nữ vừa man rợ, vừa hút thuốc lại còn vô cảm như thế, ế tới già cũng chẳng lạ. Tội nghiệp tên nào yêu phải cô ta. Khó ưa thật sự!

- Cơ mà cô Sa đó chuyên nghiệp đấy, cậu xem, bấm giờ tính theo giây luôn kìa. Hẳn là người chú trọng thời gian và có vẻ có quy tắc.

- Là cậu đang khen cô ta à?

- Không, là nhận xét! Nhận xét được chưa!!!!

Văn Xuyên đến mệt với cậu chủ họ Bạch này, lớn chả ra lớn, bé chả ra bé, lúc thì chín chắn ra phết, lúc thì như thằng trẩu tre. Nếu không vì lương cao và được Bạch Anh Tử coi như bạn, thì Văn Xuyên cũng cóc thèm ở bên một người ngang tuổi mà "nửa nạc nửa mỡ" như vậy. Khó chiều!