Đặc Ân Hay Kiếp Nạn

Chương 51: xung đột nhưng nhân nhượng




Y như rằng hôm sau có quyết định điều Sa Dĩnh Sa đi làm việc tại chi nhánh ở nước ngoài. Còn ai vào đây nữa, chủ tịch đích thân ra lệnh khiến toàn thế nhân viên công ty râm ran bàn tán. Họ đã quen với việc trợ lý cấp cao họ

Sa hiện diện tại tòa nhà Thiên Bạch bất chấp nắng mưa, đêm ngày. Người thì suy đoán cô bị thất thế sau vụ thăng chức hụt, người lại nghĩ chủ tịch giao cô trọng trách mới.

Chỉ người trong cuộc mới hiếu, lí do là để tách Sa Dĩnh Sa ra thật xa người thừa kế tập đoàn. Vừa hay cô cũng muốn tới một nơi không ai biết mình là ai, quên đi Bạch Anh Tử và tránh bị Ngụy Thang Luân uy hiếp.

Ít ra thì cô vẫn cảm kích cấp trên, khi ông ấy không sa thải cô mà cho cô đất dụng võ ở một phương trời khác.

Bạch Anh Tử không nhịn được nữa, liền tìm tới phòng làm việc của cô.

Anh đi vào, đóng rầm cửa khiến Dĩnh Sa nhăn nhó.

Cậu Bạch, người khác còn nhìn đấy. Đừng gây ồn nơi làm việcXa cách quá nhỉ. Em được lắm, anh sẽ gặp bố anh để hỏi cho ra lẽ, đừng hòng chạy đi đâu để trốn tránh anh.Anh tự đề cao mình quá rồi. Em đã đồng ý điều chuyển công tác, đó cũng là nguyện vọng của em. Anh không có quyền cam thiệp làm ảnh hưởng tới cuộc sống và công việc của em. Em không phải trốn gì cả.Anh không tin, anh không cho em đi đâu hết.Mới có một đêm Sa Dĩnh Sa rời khỏi biệt thự mà Bạch Anh Tử không sao chợp mắt. Giờ anh lao vào hôn ngấu nghiến khiến cô tủi thân, giọng lạc đi như sắp khóc.

- Bỏ em ra, chúng ta chia tay rồi.

Anh đè trên cô, từng câu từng chữ nhỏ nhẹ nhưng nặng lòng.

- Anh đã đồng ý chưa? Mới có mình em nói. Còn anh thì sao? Lúc chúng ta bắt đầu hẹn hò có sự thuận ý của cả hai, thì lúc chia tay cũng phải tính cả quyết định của anh nữa chứ. Em không thể ích kỷ tự mình nói xong để đó được. Em không thương anh thật à?

Có chứ, cô thương còn không hết, sao nỡ làm anh buồn. Cô thương con người anh, thương luôn cả cái cách anh quan tâm, lắng nghe, chiều chuộng và tìm mọi cách để cô cười. Cô thương những áp lực và khó khăn mà anh phải gánh chịu. Dù có chuyện gì đi nữa, cô chỉ mong anh được bình an.

Sa Dĩnh Sa vẫn im lặng, im lặng khiến Bạch Anh Tử nghĩ cô mặc kệ và chấp nhận buông xuôi. Anh tách khỏi người cô, rồi cảnh cáo.

- Ở yên đó cho anh. Em trốn không nổi đâu, em đi tới đâu anh sẽ theo em tới đó, dù em có né tận hang cùng ngõ hẹp, phải lật tung thế giới lên thì anh cũng sẽ có cách cho em phải hiện diện trước mắt mình.

Cô cười khổ sở, biết anh nói được làm được. Nhưng phải làm sao bây giờ, nếu anh phát hiện ra người mà anh níu kéo mọi cách lại là một đứa bẩn thỉu không xứng đáng thì anh sẽ thất vọng ra sao. Cô sợ lắm, cô lo cho anh lắm.



Cô lo sợ nhất người cô yêu bị suy sụp.

***

Bạch Anh Tử thật sự xung đột với bố vì Sa Dĩnh Sa. Anh cố tình phớt lờ chỉ thị của ông ấy, tự ý hủy quyết định công tác tại chi nhánh nước ngoài của cô.

Chủ tịch không cho gọi cô, nhưng cô tự biết phải làm gì. Cô hùng hổ tới tìm anh, lớn giọng khiến Văn Xuyên kinh ngạc và vội tránh mặt, để lại không gian riêng tư cho hai người.

Anh thật quá đáng!Anh yêu em!Không phải yêu, anh đang cố chấp nhằm kiểm soát em để thỏa mãn tính chiếm hữu của bản thân. Anh không hề nghĩ tới cảm xúc của em.Anh đập mạnh chiếc bút nạm vàng xuống bàn, ánh mắt sắc ngọt không còn chút tình ý.

- Lúc mạnh miệng nói chia tay, em có nghĩ tới cảm xúc của anh không? Giờ lại đòi hỏi anh phải đặt em lên trên hết? Trợ lý Sa, đừng làm ồn nơi làm việc, còn có người khác nhìn đấy.

Bạch Anh Tử dùng đúng cái giọng điệu phũ phàng giống cách cô đối xử với anh gần đây. Dĩnh Sa ngơ người rồi cười chua chát.

- Phải, có qua có lại. Đáng đời em!

Anh xắn tay áo lên, rồi thong thả nới cổ áo, sau đó nhẩn nha tháo đồng hồ.

Dĩnh Sa lo lắng lùi lại, dáng vẻ này, tháo đồng hồ này, là anh đang muốn lấn át cô

Anh không hôn môi nữa, mà cắn cổ cô. Kệ cô giãy giụa, anh giữ chặt không cho cô thoát.

Anh điên rồi.Ừ, thì sao? Tối nay về biệt thự đi, anh đợi em. Chuyện mấy ngày nay xí xóa.Không...ggg ....hmmmm, đau ~~-~~Suýt nữa Bạch Anh Tử không kiềm chế được mà xử cô luôn ở phòng làm việc. Dĩnh Sa toát mồ hôi hột, đẩy anh ra rồi vội vàng đưa tay che cổ và chuồn thẳng cẳng.

Bạch Anh Tử cong môi cười. Nghĩ gì mà anh tha chứ. Đợi đấy! Anh sẽ tính sổ cô từng cái một. Cô nói chia tay bao nhiêu lần, anh sẽ hành cô bấy nhiêu lần.