Đêm qua Bạch Anh Tử cũng nhận được file tài liệu của Văn Xuyên. Anh vừa ăn sáng vừa tranh thủ mở ra xem.
Muỗng canh trên tay ngừng lại, anh không ăn nữa, mà ra sofa ngồi. Bởi nội dung là kết quả của lần anh cho Văn Xuyên điều tra mối quan hệ giữa bạn gái với Ngụy Thang Luân và người tên Trần Minh Hi.
Bạn gái anh trước kia tên là Trần Minh Hi, gia cảnh khá đáng thương khi có bố mẹ nhưng người giám hộ là cô họ.
Học trường bình thường, không có gì nổi trội.
Vấn để lạ là, nhiều năm trước trợ lý riêng của bố Ngụy Thang Luân đã chuyển cho cô họ của Trần Minh Hi một số tiền rất lớn.
Anh lập tức gọi cho Văn Xuyên.
"Có tìm được lí do cho chuyện này không?"
"Tạm thời thì chưa ạ, người cô đó đã chuyển tới nơi khác sinh sống nên tôi cần thời gian để gặp bà ấy hỏi chuyện".
"Ừm, nhanh lên. Tôi muốn càng nhanh càng tốt".
" Vâng, cậu Bạch hãy kiên nhẫn, tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể".
****
Ngắt điện thoại, Bạch Anh Tử nhẩm nghĩ cái tên Trần Minh Hi. Phải rồi, đó là cái tên trên bộ đồng phục cũ rách mà anh từng nhìn thấy. Ngụy Thang Luân cũng từng nhắc tới cái tên này khi gặp anh và Dĩnh Sa ở buổi tiệc.
Linh cảm chuyện không hề đơn giản, anh tò mò đi tới căn phòng không dùng để ở của cô.
Đêm qua cô vội quá, quả nhiên đã quên khóa cửa. Bạch Anh Tử vặn nhẹ tay nắm, cánh cửa đã lập tức mở ra.
Anh đi vào và mở công tắc bật đèn, thấy đồ đạc vẫn y như trước khi căn hộ được sửa chữa, giống cái đêm anh ở bên cô.
Trống trải, bức tranh đen trắng và tủ nhiều ngăn kê sát tường.
Bạch Anh Tử không nghĩ nhiều, kéo lần lượt từng ngăn, cuối cùng dừng lại khi anh tìm được món đồ mình muốn.
Dĩnh Sa thật sự quên cả khóa tủ.
Mở chiếc hộp, anh nhấc hẳn bộ đồng phục ra và nhìn cho kỹ. Chất vải nhuốm màu thời gian, kiểu dáng cũ, tên cũng hơi mờ. Áo thì đứt cúc, chân váy thì rách như thể bị xé toạc tơi tả. Lần trước nhìn nó được gấp gọn, anh không nghĩ bộ đồ này tan tác thậm tệ như vậy. Nay xem xét lại một lượt mới phát hiện ra.
Cảm giác của anh vẫn như lần đầu, bộ váy gợi lên gì đó không tốt đẹp.
Mấy mẩu tin tức được cắt từ báo chí vẫn còn nguyên, nhưng không phải dưới đáy hộp nữa. Thay vào đó là túi giấy chuyển phát nhanh.
Anh nhớ rồi, là món đồ hôm Văn Xuyên đưa cho cô ngay trước mắt anh. Bạch Anh Tử không chần chừ mở miệng túi và dốc đố đồ bên trong.
Một đống ảnh lơi liểng xiểng xuống sàn nhà, có cái bị úp xuống, có cái lộ hẳn ra. Anh khom người cúi nhặt, ánh mắt tối sầm lại khi thấy trên ảnh là cảnh mờ ám của nam và nữ.
Cả người anh dấy lên bàng hoàng và nghĩ tới Dĩnh Sa của anh.
Chính là cô. Bởi cô gái trẻ trong ảnh, đường nét có giống có khác, nhưng ánh mắt của người anh yêu sao anh nhầm cho được.
Cô gái ấy mặc bộ đồ, là bộ đồng phục kia.
Bạch Anh Tử cố trấn an bản thân và không tin. Nhưng sự thật rất khắc nghiệt, những tấm ảnh khác còn kinh khủng hơn nhiều. Tuy không lộ mặt những tên đàn ông, nhưng anh biết không phải chỉ có một người, bởi trang phục trên các ảnh khác nhau.
Anh run rẩy cầm tờ giấy ghi tên, những cái tên bị gạch, cái tên Ngụy Thang Luân được khoanh tròn, những nhân vật tin tức trên mẩu báo.
Xâu chuỗi tất tần tật sự việc, anh sốc tới mức bất động.
...Dĩnh Sa của anh, cô ấy.....
Nên cô mới gặp ác mộng, mới sợ hãi, mới cầu xin, mới lãnh cảm tình dục, mới không yêu ai cho tới khi gặp anh???????
Có một bức ảnh khiến anh ám ảnh.
Là cô gái trẻ quay mặt nghiêng đi, nước mắt giàn giục uất ức, miệng ním chặt và lem máu ở khóe môi. Không khí lạnh lẽo của căn phòng không có hơi người sinh hoạt, lại thêm bức tranh đen trắng đơn độc không khỏi khiến anh rùng mình.
Vậy là hôm qua cô nói nhiều điều, trong đó dặn anh đừng sợ cô, là liên quan tới chuyện này???
Vậy là chuyện cô muốn chia tay, không đơn giản chỉ là vì bố anh tác động????
Bạch Anh Tử vò nát bức ảnh, trong mắt hằn lên tia máu. Anh điên lên rồi!!!