Cô gái ở KTV được Trình Thiếu Lăng đưa về tên Hà Thương Huyền.
Mà thiếu gia nhà họ Trình đặc biệt ấn tượng với phụ nữ có tên mà anh tự cho là hay.
Hay là vậy, nhưng anh chơi bời đến nỗi quên mất cô ấy vẫn ở biệt thự của mình từ đó tới giờ. Cơ bản là anh có ở nhà mấy đâu, suốt ngày đi trêu hoa ghẹo nguyệt rồi ngủ luôn ở cái xỏ xỉnh nào chứ không về.
Người làm thì không dám để cô đi, vì cậu chủ nói chưa có lệnh thì phải giữ người ở lại.
Hà Thương Huyền được chăm sóc khỏi hết vết thương, chỉ còn mờ sẹo chút ít, thậm chí tăng hơn một cân. Phải nói là cô vô cùng biết ơn sếp Trình đã chiếu cố, cho cô chốn ăn chốn ở. Thời gian này cô không phải đi làm, không phải tiếp rượu cùng khách nên tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Nửa đêm, từ căn phòng cho khách ở tầng 2, Hà Thương Huyền nghe thấy tiếng oto mỗi lúc một gần. Cô rón rén ngó qua ban công, khi thấy Trình Thiếu Lăng ra khỏi xe thì thấp thỏm mặc đồ chỉnh tề và bẽn lẽn đi xuống tầng 1.
Cô muốn xin phép anh rời khỏi biệt thự, bởi đâu thể ăn nhờ ở đậu mãi.
Trình Thiếu Lăng hậm hực vì vừa bị thương một vết dài trên cánh tay, khiến tay áo nhuốm màu đỏ máu một mảng lớn. Đang đau thì nhìn thấy cô gái thập thò đứng đầu cầu thang, ánh mắt nhíu chặt một cái. Sau vài giây nhớ ra,
Trình Thiếu Lăng mới dịu mắt hơn.
- Lại đây!
Hà Thương Huyền đã phục vụ qua nhiều thượng đế ở KTV, cũng từng được Trình Thiếu Lăng bao một lần rót rượu, nên chỉ cần nhìn qua đã đoán được tâm tình chủ nhà không tốt. Bước chân dừng lại băn khoăn có nên thưa chuyện hay không, chưa gì đã bị phát hiện rồi.
Đến khi tiến gần, nhìn thấy vết máu trên tay anh, lập tức sắc mặt cô trắng bệch.
Trình Thiếu Lăng không tinh tế cũng nhận ra sự chuyển biến khác thường đó.
- Sợ à?
Thương Huyền gật gật đầu. Cô sợ máu nhất trên đời, nhưng cứ dăm bữa nửa tháng lại bị hành hạ cho bật máu.
Quen với chuyện bị thương, nhưng nỗi ám ảnh thì không dễ xóa bỏ.
- Thế về phòng đi!
Thiếu Lăng thở dài xua tay, rồi sai người mang hộp sơ cứu tới.
Dầu vậy cô không về phòng ngay, mà chẩm chậm tới gần anh hơn. Cô cảm thấy mình nên làm gì đó để báo đáp ơn cứu mạng, thay vì sợ sệt bỏ đi một cách vô dụng.
Trình Thiếu Lăng ngả người ra ghế, hai mắt lim dim, tới khi có người chạm nhẹ vào cánh tay thì anh mới hé mắt.
Tưởng người làm sát khuẩn như mọi khi, hóa ra là cô gái nọ đã ngồi xuống bên cạnh. Người làm khúm núm muốn yêu cầu cô xê ra, nhưng lại bị Trình Thiếu Lăng ngăn cản.
- Cứ đề cô ấy làm cũng được.
Nhận được sự đồng ý, Hà Thương Huyền thận trọng nhất có thể, khẽ khàng vén tay áo của Trình Thiếu Lăng lên.
Vừa dùng bông thấm sạch, cô vừa nói nhỏ.
- Sếp Trình đừng để bị thương nữa nhé. Vết này tương đối dài, may mà không sâu.
Việc bị thương này với đàn ông vạm vỡ như Trình Thiếu Lăng thì không xi nhê gì, tay còn lại của anh còn đang kẹp một mẩu thuốc lá. Nhưng lời thỏ thẻ nhỏ nhẹ của phụ nữ kiểu này khiến anh không tự chủ quay sang nhìn cô chăm chăm.
- Sâu thì tới viện, ở đó mà cho cô sờ vào.
Không ngờ mắt Thương Huyền đỏ hoe, Trình Thiếu Lăng vốn định trêu chút thôi mà. Anh bối rối nói.
- C6 khoc day a? Phu nu khoc vi toi nhieu lam, nhung mau nudc mat nhu co thi lan dau thay day.
Anh tưởng cô thảo mai để lấy lòng mình, nhưng cô lại nói.
- Tôi thấy đau giùm thôi. Anh phải khỏe mạnh đợi tôi trả ơn đã chứ.
Trình Thiếu Lăng đang hít một hơi thuốc liền bị mấy lời cảm động làm cho ho sặc sụa.
- Ai khiến cô trả ơn! Tôi cũng không cần cô thương xót kiểu ủy mị như thể. Hết hồn!
Thương Huyền nhìn vào mắt anh, hai mắt long lanh chân thành.
- Nhưng tôi muốn, có ơn thì phải trả. Nếu không có sếp Trình hôm ấy dang tay cứu giúp, chắc gì tôi đã sống được tới giờ phút này.
Lòng Trình Thiếu Lăng dâng lên cảm giác tự hào, như thể anh là đấng cứu thế tái sinh một con người. Tuy là giúp
Bạch Anh Tử mới đem Hà Thương Huyền về, nhưng cái cảm giác cô đem lại lúc này khá là dễ chịu.
Anh trầm ngâm không nói thêm gì, lặng yên quan sát cô băng bó vết thương. Đến khi nhìn băng gạc quấn ngay ngắn lề lối, anh mới cao giọng.
- Hơi chậm, hơi lỏng lẻo. Thôi cũng tạm!
Hà Thương Huyền quên hết dự định muốn nói chuyện ban đầu, chỉ cụp mắt xấu hổ.
- Tôi sợ anh đau nên không dám quấn chặt. Chứ không phải tôi không biết làm đâu. Tôi tự băng cho mình suốt mà.
Tính cợt nhả của Trình Thiếu Lăng bống trùng xuống sau khi nghe lời bộc bạch của cô gái có vẻ ngốc nghếch trước mặt. Tính tình vùi hoa dập liểu là thế, nhưng anh không tệ tới mức vô cảm.
Thiếu Lăng thở dài, lười biếng nằm dài ra sofa, chân không thèm tháo giầy mà gác lên đùi Hà Thương Huyền một cách không khách khí.
Hay bị thương thế à?...Thấy cô im lặng, anh lại hỏi tiếp.
KTV đổi chủ rồi, có định về làm tiếp hay đổi nghề khác?Con phai xem ong chu cua toi sap xep ra sao nua. Chu khong phai toi muon la duc.Tôi là chủ mới của cô đấy.Hai mắt Hà Thương Huyền xao động, cô ngạc nhiên nhìn anh để xác nhận lại.
Sếp Trình là chủ mới thật sao?Ờ!Anh hờ hững đáp, cô hơi cười rồi nét mặt lại ỉu xìu.
Vậy thì tôi phải làm việc chăm chỉ hơn trước, kiếm nhiều tiền cho ông chủ là anh đây.Hả?Trình Thiếu Lăng ngơ ngác rồi bật cười.
- Phải rồi. Cơ mà cô hơi bị tự tin đấy. Cô tàm tạm thôi chứ không xuất sắc lắm đâu. Kiếm được tiền thì nghe được, nhiều thì hơi khó.
Anh nhìn cô một lượt, đánh giá qua cũng thấy cô rất ổn áp. Dáng đẹp, mặt đẹp, chỉ là không biết nhiều trò hấp dẫn đám đàn ông thôi. Càng tiếp xúc anh càng nhận ra cô làm nghề này theo kiểu miễn cưỡng và bị thúc ép. Chứ nhiều cô gái anh gặp, đều câu dẫn quyến rũ đàn ông rất giỏi. Thậm chí chuyên nghiệp và chiêu trò. Còn Hà Thương Huyền có vẻ non hơn, đầu óc cũng đơn giản hơn. Chắc mới va vấp vào nghề.
- Vậy sếp Trình nói xem, tôi phải làm thế nào để trả hết ơn cứu mạng của anh đây?
Trình Thiếu Lăng lười nghĩ liền phũ phàng buông lời.
- Tự đi mà nghĩ. Ông đây về nhà để nghỉ ngơi. Mệt chết đi được!
Anh bỏ về phòng, lúc lên cầu thang còn ngoái lại nhìn Hà Thương Huyền đang thẩn thơ ngồi đó, miệng không kìm được cười thầm một cái.
" Thế kia mà lại dấn thân vào cái nghề phức tạp. Thật tình!"