Anh tưởng Hà Thương Huyền là nhân viên ở KTV thì sẽ mờ mịt khoản bếp núc. Không ngờ món canh cô nấu, sếp
Trình chưa nói gì thì cô bạn gái của anh đã gật gù khen ngợi.
- Cũng ngon, vị thanh đạm hơn nhà hàng, ít gia vị nên dễ nhận thấy vị ngọt tự nhiên.
Nói thật thì cô ả có ghen khi nhà bạn trai có sự xuất hiện của một người phụ nữ trẻ, nhưng nhìn dáng vẻ của Hà Thương Huyền khá thiện lành, cô ta đoán cô không phải dạng tâm cơ. Mà có tâm cơ thì sao, cô ta bon chen vượt qua cả tá phụ nữ đề được làm bạn gái của Trình thiếu gia, thì cô ta tự tin bản thân có đủ bản lĩnh để dẹp hết những vệ tinh gây nguy cơ tới vị trí chính thất của mình.
Cổ tỏ ra thông thái cao thượng, để lên mặt thị uy với đối phương, cũng là cho bạn trai thấy mình không phải kiểu ghen tuông vớ vẩn như anh nói.
Cơ mà Trình Thiếu Lăng chẳng thèm để ý mấy lời ba hoa đó, mà chỉ lặng lẽ tận hưởng món canh ngon lành bổ dưỡng. Lâu rồi mới có món hợp vị khiến anh hài lòng.
***
Cô thì tưởng sau bữa tối anh sẽ cùng bạn gái đi ra ngoài, lại nghe anh bảo tài xế riêng đưa người về. Cô ta dĩ nhiên không muốn mà nhõng nhẽo mè nheo.
Hay là em ở lại đây với anh một đêm.Quy tắc!Mặc cho cô ta ôm ấp xin xỏ, Trình Thiếu Lăng lạnh mặt nói đúng hai từ liền khiến cô ta buông tay thất vọng.
Hà Thương Huyền khẽ hỏi người làm trung niên bên cạnh.
- Sếp Trình có quy tắc gì đó ạ?
Bà ấy nhìn cô gái õng ẹo kia rồi nói nhỏ
- Không để phụ nữ lên phòng ngủ, không để phụ nữ qua đêm ở nhà. Bên ngoài phấp phới kiểu gì thì kiểu nhưng về nhà thì cậu Trình không tùy tiện bậy bạ đầu. Nhìn ăn chơi nhưng không hẳn là hư hỏng. Tôi làm việc cho cậu ấy từ những ngày cậu ấy ở Trình gia, rồi tới căn hộ trên cao, giờ là biệt thự mặt đất. Chưa từng thấy cậu chủ phá lệ. Dĩ nhiên có vợ rồi thì quy tắc sẽ khác.
Hà Thương Huyền kinh ngạc khi khám phá ra quy tắc "hay ho" của Trình Thiếu Lăng. Nghe thì thấy cũng khá được. Những người đàn ông mà cô tiếp đón tại KTV hầu hết đều có dăm ba người phụ nữ ngoài luồng, nhưng không phải ai cũng có quy tắc riêng. Dù khách ở đó toàn người giàu, tuy nhiên không hẳn người giàu nào cũng có lương tâm, this that đủ cả, thậm chí chơi gái mà vợ phải ngậm đắng nuốt cay chấp nhận, hoặc ăn tạp bất chấp không chút dặt dè.
Thực ra Trình Thiếu Lăng tỉnh ngộ đồi chút. Mà chẳng có ai đột nhiên tỉnh ngộ cả. Chẳng qua đi từng bước sai, từng bước tỉnh ngộ.
Sống trong gia đình có bố mẹ kiểu thân ai nấy lo, bố có bồ nhí, mẹ có nhân tình, Trình Thiếu Lăng thấy việc bản thân có sa đọa thì cũng rất dễ hiểu. Chỉ là hồi nhỏ chứng kiến bố đưa phụ nữ về nhà làm bậy, đó như một vết bẩn không tài nào lau chùi sạch sẽ trong tiềm thức của anh. Nên anh tự nhủ, anh hư cũng được, hỏng cũng được, nhưng anh sẽ không bao giờ để ngôi nhà của mình bần thỉu nhớp nháp.
Có lần Trình Thiếu Lăng từng nghĩ, anh lấy ai cũng được, không yêu vợ cũng được, vợ không yêu anh cũng chẳng sao. Nhưng nếu anh có con, anh sẽ không để con anh phải nhìn thấy bản ngã xấu xí của người làm bố. Con cái của anh nhất định không phải trải qua và chịu đựng cú sốc tâm lý như anh đã từng.
Có điều, Hà Thương Huyền ở nhà anh lâu vậy, anh lại nghiễm nhiên cho cô là ngoại lệ, không nghĩ ngợi mà vô tư đề nghị.
- Lên phòng thay băng cho tôi!
Cô giật mình rồi hoang mang, nhớ tới quy tắc nọ thì chối khéo.
- Hay là thay ở phòng khách như hồm qua ạ?
Trình Thiếu Lăng nhíu mày, lại hắng giọng không vui.
Ăn xong tôi muốn nằm giường êm để nghỉ, nắm cái sofa kia không thích bằng.Thì anh ngồi một chút. Nhanh mà.Đang vui lại bị cô ngốc chọc cho cụt hứng.
- Tôi là chủ nhà, cô biết mặc cả từ khi nào vậy? Báo đáp mà như thể à!
Êu ơi nói thế đố Hà Thương Huyền dám nói thêm nữa đấy. Cô chần chừ mãi mới bước chân vào cửa phòng của chủ nhà, nhưng lại ý tứ giữ khoảng cách, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Trình Thiếu Lăng thấy cô nghệt mặt ra thì hơi mất kiên nhẫn.
- Mau lên, cô bị lag à????
Anh ngồi dựa lưng ở đầu giường, cô rén đến ngơ luôn.
Tôi ngồi đây được không?Cô không ngồi giường thì ngồi đất chắc? Mà tùy, cô thích ngồi đất thì ông đây chiều ý cô. Miễn là băng bó cho ra hồn là được.Lúc cô sát khuẩn vết thương cho anh, thì anh lại nổi hứng trêu chọc. Không hiểu sao anh rất thích trêu Hà Thương Huyền.
- Này, cô đơn thuần thật hay giả bộ vậy? Là người khác chắc đã bổ nhào lên người tôi và đóng cọc trên giường rồi.
Hà Thương Huyền to gan phì cười, còn chọc vào vết thương khiến anh đau nhói. Cô rối rít xin lỗi.
- Tôi.. Tôi không cố ý đâu.
Trình Thiếu Lăng hậm hực lườm cô.
Buồn cười lắm à. Đấy là thực tế đó.Um thì... Sao tôi phải làm thế chứ!Cô có thể đổi đời. Thấy bạn gái tôi rồi mà chưa động não à. Tôi có thể bao nuôi cô, mua hàng hiệu cho cô, mua xe, thậm chí mua nhà.Vậy thì cũng chẳng phải của tôi. Cái gì tự mình làm ra mới là của mình. Chia tay nhỡ anh đòi quà thì sao.Lần này đến lượt Trình Thiếu Lăng phì cười.
- Chưa ai dám nói "chia tay" với ông đây đâu. Mà này, Trình Thiếu Lăng tôi nhiều nhất là tiền đấy, tôi không phải loại hẹp hòi đòi quà. Tôi coi đó là tình phí, với cả ai nói mấy bọn họ không tự mình làm ra. Họ dốc sức phục vụ tôi trên giường mà.
Hà Thương Huyền thở dài, cô á khẩu không nói lại với đại tổ tông này. Cạn lời luôn ấy!
Xong xuôi đâu đấy, Trình Thiếu Lăng ngắm nghía băng gạc rồi bĩu môi.
- Có tiến bộ, nhìn ưng mắt hơn hồm qua...Mà này, canh khi nãy cũng ổn đấy, có muốn ở lại phụ trách cơm nước nhà này không?
Cơ hội bất ngờ quá, Hà Thương Huyền cười tươi rói, nhưng mấy giây sau lại chùn xuống.
- Thôi ạ, bạn gái anh không thích điều này. Với cả không phải món nào tôi nấu cũng hợp được vị anh.
Trình Thiếu Lăng nheo mắt nhìn cô đăm chiều lại lạnh giọng.
- Nếu thích về nghề cũ thì tùy. Giờ cô khỏe hẳn rồi, mai tới KTV cày tiền báo đáp tôi luôn đi. Chủ nhà nói mà cô không biết cân đo trọng lượng, để ý mấy cái người đâu đâu. Vài bữa nữa cô ta sẽ thành bạn gái cũ thôi. Cô sợ gì chứ!
Cô muốn rời đi là thật, nhưng lời đề nghị này đột ngột quá. Hà Thương Huyền nhanh nhẩu bào chữa.
Anh không chê, thì..Thì sao? Nhanh lên cho người ta còn đi ngủ.Sớm mà!Ông đây thích ngủ sớm, cô có ý kiến gì à? Có quy định không được ngủ sớm à?Không không, tôi không có ý đó.Thế thì sao?
Vậy, cảm ơn sếp Trình đã cho tôi công việc mới. Tôi thích công việc này hơn là công việc ở KTV.Thật?Đầu cô gật lia lịa.
Thật mà!Ok, chốt kèo. Xong rồi đấy, cô đi được rồi.Hà Thương Huyền cắm cúi cầm hộp sơ cứu ra khỏi phòng, tới cửa còn quay đầu và nhon miệng cười nói vào
trong.
Chúc anh ngủ ngon!Ờ, chả cần cô chúc thì ông đây cũng ngủ ngon..Mà chúc cũng được, có còn hơn không! Ông đây ghi nhận lòngtốt của cô.
Cô biết anh ác mồm nhưng bản chất không ác, xoay người bước ra hành lang mà cười tủm tỉm vui mừng.
Hiếm khi anh nói nhiều với phụ nữ, ngay cả với mẹ anh cũng hờ hững kiệm lời. Duy chỉ có H Thương Huyền ngốc
nghếch mới khiến anh tốn nước bọt gạ gẫm níu giữ.
Trình Thiếu Lăng nằm xiêu vẹo trên giường, vừa nhìn trần nhà vừa nghĩ.
" Lại còn bày đặt lạt mềm buộc chặt. Thôi kệ đi, từ nay ngày nào cũng có canh ngon để ăn rồi. Kiểu này không
khỏe cho người ta báo đáp thì không được. Để xem báo đáp được đến đâu!"'
To mồm nói không cần báo đáp, giờ có người hónging