Trình Thiếu Lăng không định ở lại, nhưng bà cụ cứ giữ anh bằng được. Thế là anh đồng ý ăn tối cùng hai người.
Khi anh đi qua bếp tới nhà tắm để rửa tay, anh đã nghe được vài câu trò chuyện.
" Cậu ấy mua nhiều đồ ghê. Mấy thứ đó có đắt không cháu?"
" Cháu không biết giá."
" Có vẻ là đồ tốt"
"Dạ"
" Chắc tốn kém không ít. Cháu phải lưu tâm, sau này còn có qua có lại, báo đáp cho tương xứng"
"Vâng, bà yên tâm"
" Cháu và cậu ấy chỉ là bạn thôi sao?"
"Vâng ạ.."
" Cậu ấy cao ráo ưa nhìn, nói năng lễ phép hoạt bát, ăn mặc giản dị sáng sủa, còn biết làm ăn nữa. Tới tận đây mà chỉ là bạn, cháu không giấu gì bà chứ? Nhìn hai đứa cũng đẹp đôi".
"Anh ấy có bạn gái rồi ạ. Bà cứ coi như tụi cháu là bạn tốt đi."
" Phải phải, nên vui. Cậu ấy mang nhiều quà tới, hẳn là tình bạn rất tốt. Cháu có bạn khá như vậy thì bà yên tâm và cũng mừng cho cháu. Nhưng mà cháu gái à, cậu ấy có bạn gái rồi, mình là tình bạn khác giới, cháu phải để ý mới được, tránh đề cô gái kia nghĩ nhiều sinh ra hiểu lầm. Có được bạn đã là khó, giữ được tình bạn bền lâu còn khó hơn."
" Vâng, cháu hiểu".
Cô luôn tay chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Tuy rau ở vườn nhà, thịt mua ngoài chợ, cô không chắc Trình Thiếu Lăng có ăn quen không, bởi ở biệt thự đều dùng thịt loại thượng hạng, rau cũng oganic, thậm chí nhiều loại rau thịt, hoa quả còn nhập khẩu. Nhưng nấu ăn cho anh bấy lâu, nắm bắt được khẩu vị của anh, cô tin là anh sẽ không quá bài xích sự đơn giản trong bữa ăn vùng quê dân dã.
Lòng cô cũng có chút áy náy, khi cô nói dối bà ngoại. Bà cô không biết ở thành phố cô làm nghề gì, lại càng không thể biết thân phận đặc biệt của Trình Thiếu Lăng. Sự ăn mặc giản dị sáng sủa mà bà nhận định về anh, thực ra không đơn giản chút nào. Cái áo sơ mi anh mặc có giá cao ngất, tới giặt là cũng có quy cách riêng. Nếu bà biết đồ đạc trong nhà bán hết đi cũng không bằng tiền một cái áo người ta mặc trên người, chắc chẵn sẽ sốc
lam.
Trình Thiếu Lăng đi ra ghế ngồi mà tâm tình rối rắm.
Thay vì vui vẻ trước đó, anh đâm ra trầm tư với những lời căn dặn của bà cụ.
Bà ấy có vẻ nuôi dậy cháu gái rất lễ nghĩa, biết thân biết phận. Bảo sao cô nằng nặc nói muốn trả ơn anh, một chút cao hứng anh cho cô công việc mới cũng khiến cô cảm kích vô cùng. Anh biết cô cần thận chân thành, bởi món ăn nào cô nấu cho anh cũng đều chỉn chu, ngon miệng.
Cô đã rất cố gắng và chăm chỉ.
Có lẽ xuất phát từ gia cảnh không khấm khá gì, nên tính cách mới có chút rụt rè và dấn thân vào nghề nữ tiếp viên ktv hẳn không phải chủ đích ban đầu của Hà Thương Huyền.
Anh và cô quá khác nhau.
Trình Thiếu Lăng từ bé tới lớn đều muốn gì được nấy, sống theo ý mình, không cầu cạnh hay đội ơn ai. Ngay cả cách anh được dậy dỗ cũng tàn khốc, lấy mạnh bắt nạt yếu, dùng tiền dùng quyền để giải quyết vấn đề. Những cô gái xung quanh anh lại càng không được dậy dỗ như cách Hà Thương Huyền được dạy dỗ. Họ lợi dụng, muốn trèo cao, biết tính kế, biết xu nịnh bợ đỡ, biết uốn lưỡi lấy lòng, biết hư biết ngoan tùy lúc.
Không đơn giản dễ đoán, dễ trêu giống cô
Cơ mà nếu sau này anh có con gái, anh nhất định sẽ không dạy con gái mình như Hà Thương Huyền, dù những điều cô được dạy không hề sai. Anh muốn con anh dù có là nữ thì cũng mạnh mẽ tự tin, có cá tính riêng, có ước mơ hoài bão, dám thử thách đối đầu, không cho phép ai được quyền khó dễ. Anh sẽ chống lưng cho con gái anh được sống thoải mái nhất có thể.
Chính anh cũng không nhận ra, từ khi Hà Thương Huyền ở nhà của anh, đã hơn một lần anh nghĩ về chuyện vợ con, vợ sẽ thế nào và bản thân sẽ nuôi dậy con cái ra sao.
Điều này chưa từng xuất hiện trong suy nghĩ của Trình Thiếu Lăng khi anh hẹn hò với những cô gái khác.