Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc

Chương 153




Bởi vì nguyên liệu thêm vào cùng một vài nguyên liệu khác nên nước canh chỉ có một màu trắng, còn được điểm thêm màu đỏ của quả sơn tra. Tống Tương lấy quả trứng đập vào thân cây thả vào nồi canh sau đó vỏ thì ném xuống bếp lửa, lửa cháy vỏ trứng phát ra tiếng kêu lách cách.

Thêm cả mùi của trứng nữa khiến cho ai nấy đều tăng thêm cảm giác thèm ăn, không phải đoàn người này chưa từng được ăn ngon bao giờ mà có lẽ là do đi đường quán lâu vừa đói vừa mệt nên sau khi ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức nên bọn họ mới có phản ứng lớn như vậy.

"Tống đại phu, ta thu hồi lại những lời vừa rồi đã nói! Ngài thật sự nấu ăn rất ngon, chúng ta còn chưa có ăn mà đã chảy nước miếng rồi!"

Sư gia hào hứng nói.

"Vậy, Tống đại phu lát nữa có thể cho ta uống thêm một chén được không?"

Sư gia rất không có tiền đồ nói khiến cho sắc mặt của huyện thái gia đen thui.

"Muốn uống thêm một chén nữa phải không? Ông đợi đến khi mọi người ăn xong còn thừa lại là ông có thể ăn được rồi!"

Ngay cả khẩu vị của huyện thái gia cũng bị dụ dỗ mà lên tiếng hỏi:

"Tống đại phu nấu như thế nào mà lại thơm vậy?"

Tống Tương đang định nói gì đó nhưng mím môi lại lắc đầu trả lời:

"Xin đại nhân thứ lỗi vì chuyện này tiểu nữ không thể tiết lộ được, đây là một công thức bí mật nếu như nói ra ngoài tiểu nữ e rằng sẽ không phù hợp. Mọi người mau lại ăn nhân lúc còn nóng mới ngon."

Tống Tương thẳng thừng từ chối trả lời câu hỏi của huyện thái gia, khiến cho sư gia đứng ngay bên cạnh cũng phải toát mồ hôi hột, ông ta lo lắng tiến đến giải vây cho Tống Tương.

"Ta nói Tống đại phu chính xác là người xấu đấy nha! Không ngờ lại có cả một tay nghề nấu ăn rất tốt. Bây giờ ta hoàn toàn tin tưởng điểm tâm ở Vị Hương quán và do một tay Tống đại phu làm ra!"

Nói đến như vậy mà Huyện Thái gia cũng không cho sắc mặt tốt, sư gia lại nói tiếp:

"Đại nhân, canh này có thể uống được rồi trước tiên mời đại nhân ngồi xuống để thuộc hạ mang đến cho ngài!"

Huyện thái gia cuối cùng cũng ổn định tâm trạng ngồi xuống đợi sư gia mang thức ăn đi qua. Sư gia quay lại ngay lập tức hỏi Tống Tương đang còn đứng bất động:

"Tống đại phu, cái này đã ăn được chưa?"



Sư gia thận trọng hỏi Tống Tương liếc nhìn ông ta một cái rồi cũng mở vung nồi ra, bàn tay xoắn một nắm rau dại đứt làm đôi rồi bỏ vào trong nồi. Đã quá muộn, sư gia không kịp ngăn lại.

"Không!"

Nhìn nắm rau dại cứ như vậy được thả vào trong nồi nước, sắc mặt sư gia không được tốt cho lắm, nồi canh ngon như vậy mà lại bỏ thêm rau dại làm chi, bởi vì theo suy nghĩ của sư gia rau dại là thức ăn dành cho gia súc nên con người sao có thể ăn những thứ đấy! Nhưng Tống Tương đã thả vào nồi rồi mà ông ta lại không kịp ngăn lại, rau rừng xanh mướt nổi nên chìm xuống trong nồi nước đang sôi ùng ục.

Tống Tương dập lửa dùng thìa gỗ đảo đều trong nồi, chỉ thấy trong nồi canh đủ các loại màu trắng xanh vàng đỏ trông rất bắt mắt. Tống Tương dùng thìa múc đầy một chén có nhiều nấm đây là chén đầu tiên nhất định là phải đưa cho huyện thái gia rồi. Huyện Thái gia vẫn giả bộ không nhìn, nhưng khi sư gia đặt chén đũa chén canh thơm phức bên cạnh thì bàn tay của Huyện Thái gia không trần trừ mà bưng chén canh nóng lên nhấp một ngụm, huyện Thái gia thấy hương vị thật ngon quấn quýt đầu lưỡi.

"Uống ngon! Uống ngon! Ta chưa từng được uống món canh nào ngon như vậy!"

Huyện Thái gia ngạc nhiên nói, sư gia nghe xong một ngụm nước bọt nuốt xuống. Chén canh thứ hai Tống Tương múc đương nhiên là phải đưa cho sư gia. Bằng không cái bộ dạng không có tiền đồ này của ông ta cũng đã khiến ông ta quá mất mặt rồi. Sư gia vội vàng dùng hai bàn tay đón lấy chén canh mà Tống Tương đưa cho.

Sư gia không vội uống canh ngay mà nhắm mắt hít hà một hơi sau đó mới múc một muỗng nhỏ lẫn với vài cọng rau dại, trong lòng sư gia ngập ngừng nhắm mắt đưa muỗng canh lên miệng, cũng không còn quan tâm đến huyện thái gia nữa mà chỉ thấy mùi vị của canh lan tỏa trong khoang miệng và từ từ tiến vào dạ dày. Ông ta không ngờ chỉ với mấy cọng rau dại lại ngon không tưởng như vậy, thế mà trước đây ông ta luôn ghét bỏ thứ này.

"Uống quá ngon! Uống quá ngon!"

Đôi mắt của sư gia sáng lấp lánh, Ông ta chả buồn quan tâm đến hình tượng nữa mà ngồi sụp xuống đất bắt đầu uống canh một cách ngon lành và miệng không ngớt lời khen ngợi.

"Còn cái này?"

Tống Tương không giống như bọn họ vẫn từ tốn vừa uống canh vừa ăn bánh bao, thấy bọn họ ăn giống như kiểu tám trăm năm rồi chưa được một bữa và quên luôn cả món bánh vì thế nàng mới lên tiếng hỏi. Bánh bao nướng ăn cùng với canh rất hợp khẩu vị, quả nhiên là mĩ vị nhân gian. Huyện Thái gia nhìn bánh bao nướng có chỗ bị đen lúc đầu còn do dự nhưng nghĩ nó cũng giống như món canh nên ông ta không do dự nữa mà đón nhận lấy một chiếc bánh từ tay Tống Tương.

"Cách!"

Một tiếng giòn tan của bánh bao nướng vang lên, lúc này nhân bên trong lộ ra mềm mại thơm phức. Bên ngoài thì giòn bên trong thì mềm mềm bùi bùi kết hợp lại mang đến cho người ăn một cảm giác thích thú rất khó diễn tả thành lời. Cộng thêm với chén canh nóng hổi, vừa có nấm lại có rau dại. Tống Tương còn cho cả khoai tây cắt hạt lựu vào nồi canh, chẳng mấy chốc nồi canh đã cạn gần hết. Lúc này ở quanh đây chỉ còn vang lên tiếng ăn uống xì xụp của bọn họ, một bữa ăn cực kỳ đơn giản nhưng lại rất ngon miệng.

Hạ Thiên ngồi trong xe ngựa thấp thỏm không yên, hắn ta vén rèm lên quan sát xung quanh thừa lúc nhóm người ăn không để ý đã lẻn đến lấy một chén canh đầy rồi quay lại xe ngựa từ từ nhấm nháp vị ngon. Mặc dù hắn từng ở Tống gia nhưng hầu hết là Lý thị nấu, mà chưa từng được thử tay nghề của Tống Tương. Sớm biết Tống Tương có tay nghề tốt như vậy chỉ cần dùng vài nguyên liệu đơn giản cùng với các bước làm không một chút cầu kỳ thì chắc chắn hắn sẽ không ngừng quấn lấy làm mà đòi học bằng được.

Hạ Thiên không ngừng hít hà mùi thức ăn thơm phưng phức lan tỏa trong không khí, trong lòng hắn có phần tiếc nuối khi nàng không trở thành một đầu bếp. Nàng ta là một đại phu, kiêm cả đầu bếp như vậy chẳng mấy chốc nàng ta sẽ trở thành người giàu nhất trấn Khổ Thủy. Suy cho cùng, thiên hạ coi lương thực là của trời cho ai ai cũng đều chú ý đến ăn uống, nên việc ăn uống luôn luôn đặt lên vị trí đầu tiên, dựa vào việc ăn uống mà không kiếm được lợi lộc thì đúng là chuyện lạ. Càng nghĩ Hạ Thiên càng trở nên háo hức, cuối cùng bản thân cũng biết sau này phải làm gì. "

" Này, ngươi còn ăn được nữa không?



Khi Hạ Thiên đang ngây ngốc suy nghĩ thì Tống Tương bưng đến một chén canh và thấp giọng hỏi. Dáng vẻ của nàng có phần lén lút vừa nói chuyện vừa ngó trước nhìn sau xem xét và lo sợ sẽ bị sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Nàng luôn chân luôn tay múc canh cho mỗi người một chén phần cuối cùng sót lại trong nồi lại là những thứ ngon nhất.

Tống Tương uống xong một chén canh cảm thấy mùi vị không tệ, nàng hài lòng định uống thêm mà lại bị huyện thái gia cùng sư gia với những người khác tranh cướp. Nàng nhanh tay múc lấy một chén rồi nói dối rằng ra xe ngựa ngồi uống. Hạ Thiên đón nhận chén canh của nàng không nói lời nào, cũng không một chút e dè uống liền một hơi cạn sạch chả buồn quan tâm đến hình tượng của mình trước mặt Tống Tương nữa.

"Đây là món gì?"

Hạ Thiên vừa hỏi vừa vừa uống cũng chả thèm quan tâm đến câu trả lời mà vừa hất đi số rau dại có trong chén.

"Đây là bí mật nhìn nó tuy không đẹp mắt và quý giá nhưng nó lại là những thứ rau củ quả ngon nhất trên đời. Lý do ta chọn uống canh này vào buổi tối là nó vừa thơm ngon lại vừa tốt cho sức khỏe."

"Thật sự rất ngon, ngày mai chúng ta còn được ăn món này nữa không?"

Hạ Thiên uống xong canh bèn lấy ống tay áo lau miệng, ánh mắt của hắn ta sáng lớp lánh như sao và lên tiếng hỏi. Tống Tương đen mặt nhảy dựng lên, tại sao nàng lại gặp phải một đám người ham ăn như vậy. Rõ ràng là đi làm chính sự vậy mà cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống.

"Ngày mai phải gấp rút lên đường, để kịp cho chuyến đi đến Giang Nam. Khi nào xong chính sự rồi trở về ta sẽ mở một tửu lâu, ta sẽ nấu cho người ăn còn ngươi chỉ việc nhặt rau có được không?"

Tống Tương vừa nói vừa cười, Hạ Thiên đương nhiên nghe được trong lời của nàng có ý giễu cợt, mỉa mai nhưng hắn ta chẳng thèm bận tâm, có đồ ăn ngon được ăn mỗi ngày thì chỉ cần là những việc không quá đáng thì hắn ta đều nguyện ý làm.

"Tống đại phu, trong nồi còn canh nữa không?"

Sư gia đã uống đến chén canh thứ ba, vừa nói chuyện vừa ợ lên nhưng vẫn còn thấy thèm thuồng, ông ta cảm thấy có thể uống hết cả nồi mà thấy vẫn chưa đủ. Đáng tiếc cả Huyện Thái gia và những sai nha khác đều có ý này, Ánh mắt của bọn họ chẳng khác gì đàn chim non đang chờ mẹ đồng ý cho ăn. Nghĩ vậy nàng không khỏi toát mồ hôi lạnh lúc này nàng thẳng thắn lên tiếng:

"Nguyên liệu đi đường chuẩn bị ba ngày, hôm nay đã nấu hết ngày thứ nhất. Nếu muốn ăn nữa thì chỉ còn cách vào rừng hái nấm và lên núi trồng lúa mì làm bánh bao hoặc có thể chờ đến ngày mai ăn cái khác!"

Tống Tương nhẹ nhàng nói, cả Huyện Thái gia và sư gia tự nhiên thấy xấu hổ.

"Thật là, sao ngày không nói sớm cho ta để ta chuẩn bị nguyên liệu nhiều hơn bình thường một chút. Đặc biệt là nấm nếu có thể uống canh này mỗi ngày thì trên đời này không còn gì phải hối tiếc nữa rồi."

Vẻ mặt sư gia hối tiếc nói.

"Huyện Thái gia yên tâm, chuyện hôm nay ngài uống canh rau dại ta tuyệt đối sẽ không để lộ ra bên ngoài khiến ngài mất mặt. Kể cả đích thật sự của ngài trong chuyến đi gian năm lần này. Nếu ai dám tiết lộ nửa lời sẽ bị thiên lôi đánh chết!"

Tống Tương nói, ở cổ đại bọn họ rất coi trọng lời thề nên khi nào phát ra lời thề ai nấy cũng đều sợ hãi mà phải thực hiện đúng. Huyện thái gia không ngờ được nàng ta đủ nhẫn tâm thề độc như vậy, nên không có lý do gì mà tiếp tục kiên trì. Sư gia nói đúng đối với những người như thế này thì chỉ cần đối đãi đơn giản và thẳng thắn mới là người khôn ngoan.