Đặc Thù Không Gian

Quyển 5 - Chương 63: Kim Phượng mất mát




Nữ tử che miệng cất tiếng cười tự nhiên:

- Cậu thật ngốc quá, thật sự là không có một chút gì hiểu lòng phụ nữ. Nhưng cũng tốt, hiện tại cũng thật tiện nghi cho tôi...

Long Vũ da đầu bắt đầu tê dại nói:

- Cô nói đến cùng đều là cái gì vậy. Tôi đến giờ cũng không thể nào hiểu rõ ý cô nói là gì?

- Cậu sớm muộn sẽ rõ thôi.

Nữ tử khẽ cười nói.

- Cô đến cùng là ai? Cô tên là gì?

Long Vũ buồn bực hỏi:

- Bất kể như thế nào, cô cứ nói thẳng cho tôi biết cô là ai đi?

Nữ tử hơi nghiêng đầu, một bộ dáng suy tư thật lâu rồi mới nói:

- Tôi đang suy nghĩ là tôi có nên cho cậu biết thân phận của tôi không? Hay là cậu hỏi con tiểu nha đầu Kim Phượng kia đi.

- Như vậy đi, cậu đi hỏi Kim Phượng. Dù sao thì cậu cũng được tôi sủng hạnh nên tôi tin tưởng nàng ta nhất định sẽ biết tôi là ai.

Long Vũ nhất thời không biết nên khóc hay cười, cái loại “Sủng hạnh” này nó là cái món đồ chơi gì vậy.

Nữ nhân kia lại sờ sờ khuôn mặt của hắn, cười nói:

- Đừng có mà ấm ức, ở trong này sức mạnh đại biểu hết thảy. Nói cho cậu biết một sự thật, bằng với thất đỉnh tu vi của cậu thì hiện tại trước mặt tôi căn bản chẳng là cái gì cả.

- Đợi một chút.

Long Vũ hơi kinh hãi nói:

- Cô nói hiện tại tôi đã là thất đỉnh tu vi hay sao?

- Hả, cậu rất là ngạc nhiên sao?

Nữ tử khinh thường nói:

- Kỳ thật thực lực cậu còn rất kém, đã hấp thu nguyên âm của tôi mà lại mới có thể lên tới thất đỉnh tu vi … Nhưng không sao, dù sao thì tiềm lực của cậu là vô hạn, tương lai sớm hay muộn sẽ mang lại chỗ tốt cho tôi.

Long Vũ trong lòng ngầm cười khổ, cái diễm ngộ này tới thật chẳng ra làm sao cả. Tuy rằng có chỗ tốt, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn không hiểu gì cả.

Lúc này, nữ nhân lại cười khẽ một tiếng, rồi đem miệng nhỏ tiến đến bên tai Long Vũ, đầu lưỡi linh hoạt xinh xinh khẽ liếm liếm vào vành tai hắn. Ôn nhu nói:

- Tiểu oan gia, tôi cũng phải nhắc nhở cậu một tiếng. Cậu đã theo tôi rồi thì cậu sẽ không thể cùng theo Kim Phương tiểu nha đầu kia nữa rồi …. Trong hai chúng ta, cậu chỉ có thể chọn một mà thôi..

Ngay tại lúc Long Vũ hết sức ngạc nhiên, nàng kia lại mỉm cười nói:

- Nhưng, cậu cũng coi như không tồi, cậu cũng đã biết tại Huyền Cảnh này có không ít các đại thần thông theo cầu hôn tôi đấy.

- Cái chuyện kia là chuyện của cô, tôi không có hứng thú. Trả y phục cho tôi để tôi còn rời khỏi chỗ này.

Long Vũ càng lúc càng phát giác ra nữ tử này có vấn đề, nên tính toán đi trước thì hay hơn (DG: Tên này ăn xong định chạy, nhưng ta thích)

- Tôi đã sớm chuẩn bị cho cậu.

Nữ nhân vung tay ném lại một bộ quần áo đã chuẩn bị trước.

Long Vũ lập tức đứng lên mặc vội quần áo,bên ngoài giống như chưa từng có động tĩnh gì. Nhìn bộ dáng của bọn họ chắc là không tìm thấy gì nên đã đi qua chỗ khác tìm kiếm rồi.

- Nhớ kỹ, chớ có quên đã ngủ cùng tôi đấy.

Nữ tử ảm đạm cười:

- Lần đầu tiên của tôi đã cho cậu nên cậu không thể phụ tôi đó…(DG: híc thằng ku này tiêu rồi:mộtmộtba:. Biên: Tiêu thì ta không biết nhưng có lần này sẽ có lần sau:6một:)

- Nếu cậu dám phụ tôi, tôi sẽ cho cậu hối hận cả đời.

Nữ tử nghiến răng nghiến lợi nói, lúc trước biểu tình dễ thương quyến rũ đã biến mất sạch.

Long Vũ bỗng nhiên cảm thấy nữ nhân này thần sắc lạnh băng, nhớ tới vừa rồi cùng nàng ân ái triền miên, không khỏi cau mày nói:

- Là do cô tình nguyện, tôi chưa hề ép buộc cô cái gì, càng không phải nói tới cái gì khi phụ cô…

Nữ tử nghe xong bỗng nhiên hồi phục lại trạng thái phong tình vạn chủng, cười lắc đầu nói:

- Sự tình không đơn giản như cậu nghĩ đâu, trên thân thể cậu đã có ấn ký của tôi, từ nay về sau cậu mãi là người của tôi.

Trong lòng Long Vũ thầm nói mình ngu muội, hai mắt trợn trắng. Nữ nhân này là cái dạng người gì thế? Thật sự là không biết xấu hổ là thế nào sao?

- Lúc trước cô đối với tôi như vậy, cái này ngay từ đầu đã là một âm mưu cô sắp đặt trước sao?

Long Vũ hỏi.

- Không sai

Nữ nhân cũng không dấu diếm trực tiếp thừa nhận:

- Đây là một âm mưu tôi bày ra nhưng so với cậu đã mất đi thì tôi còn mất nhiều hơn.

- Tôi mất đi cái gì vậy?

Long Vũ hỏi.

- Kim Phượng!

Nữ nhân nói:

- Tôi đã nói rồi, cậu đã là người của tôi thì cậu với Kim Phương không thể nào làm vợ chồng được nữa. Nhiều nhất hai người chỉ là bằng hữu mà thôi.

Long Vũ mặc lại quần áo, bỗng nhớ ra không phải Kim Phượng còn có một người chị hay sao?

- Cô là chủ nhân Hắc Phượng Hoàng?

Nữ nhân lườm hắn một cái, nụ cười cục kỳ quyến rũ nói:

- Chờ khi cậu trở về, Kim Phượng sẽ nói cho cậu biết.

Dừng lại một chút, nữ nhân còn nói thêm:

- Từ hôm nay trở đi, cậu là tình lang của tôi. Ngoại trừ giúp cậu tăng tu vi ra, tôi còn có một món lễ vật tặng cho cậu.

Nói xong, nữ nhân đưa bàn tay ngọc ra bỗng xuất hiện thêm một chiếc hộp gấm.

Long Vũ ngẩn ngơ, giơ tay tiếp nhận cai hộp, đang đinh mở ra thì nữ nhân này bỗng nhiên giơ tay ngăn lại:

- Hẹn tái ngộ nhé.

Nói xong, nữ tử đột nhiên dùng sức đẩy Long Vũ một cái.

Long Vũ lùi về sau mấy bước, nhất thời lùi ra khỏi căn phòng. Môt khắc này hắn bỗng nhớ lại rừng cây lúc trước, nhìn lại căn nhà gỗ bỗng nhiên biến mất không thấy.

- Tình lang của tôi, cậu hãy đi đi... Có lẽ vào thời điểm thích hợp tôi sẽ đi tìm cậu.

Thanh âm của nữ nhân kia từ bốn phương tám hướng truyền đến, nhất thời làm cho Long Vũ cứ tưởng mình đang nằm mơ.

…………………………………………� �…......

…………………………………………� �…......

- Chủ nhân, em vừa mới kiểm tra xong, khí tức đó nhất định là của Hắc Phượng Hoàng.

La Lâm khẳng định nói:

- Trong lúc nàng với chủ nhân nói chuyện, em cảm nhận được nàng hẳn chính là chị của Kim Phượng.

- Quên đi, về hỏi chị Phượng là biết.

Long Vũ giờ phút này ở trong lòng cũng loạn hết cả.

Mấy phút sau, trên đường trở về Long Vũ gặp Kim Phượng cùng Phúc Bá. Kim Phượng với vẻ mặt quan tâm hỏi:

- Tiểu Vũ, em đã đi đâu vậy? Như thế nào mà chị tìm mãi mà không thấy em đâu. Hơn nữa qua thời gian ba ngày mà khí tức của em cũng hoàn toàn biến mất.

Phúc Bá nói:

- Rất kỳ quái, nơi này chúng ta đã đi qua tìm cậu, nhưng không phát hiện được khí tức vủa cậu. Nhưng vừa rồi chúng ta lại cảm nhận được khí tức của cậu.

- Đợi một chút…

Kim Phượng tựa hồ cảm nhận được cái gì đó:

- Tiểu Vũ, em đã đi đâu, em đã gặp qua đại tỷ của chị sao? Sao trên người của em lại có khí tức của chị ta, hơn nữa lại rất là nồng đậm?

- Chị Phượng, thực xin lỗi…

Sự tình đã xảy ra như vậy, Long Vũ cũng không có ý định giấu diếm, lúc này hắn lập tức đem chuyện này từ đầu đến cuối nói cho Kim Phượng cùng Phúc Bá biết.

Nghe xong chuyện của Long Vũ vừa kể, Phúc Bá thở dài một tiếng rồi nói:

- Thật sự Thi Nhân hành động quá nhanh. Tiểu thư, thật xin lỗi, nếu không có chuyện của tôi, thì Thi Nhân sẽ không có khả năng đắc thủ nhanh như vậy.

- Đây đều là thiên ý.

Kim Phượng cắn môi nói một câu.

Long Vũ lại càng không hiểu chuyện này ra làm sao:

- Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Phúc Bá, chị Phượng có thể nói cho em biết một chút không? Cho đến bây giờ, em thật sự cũng không hiểu, không biết đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

- Phúc Bá, tôi đi trước về xem Dung nương thế nào…

Kim Phượng thoại nhìn tâm tình tựa hồ như không được tốt, xoay người muốn đi.

Long Vũ vốn định chạy theo, nhưng lại không nghĩ ra được ý gì tốt.

- Tiểu Vũ…

Phúc Bá dừng lại một chút rồi nói:

- Tiểu Vũ, là tôi không đúng. Nếu không phải tôi lo cho Dung nương thì cậu sẽ không bị Thi Nhân bắt được…

- Cái gì mà bắt?

Long Vũ lại buồn phiền vội vàng hỏi:

- Phúc Bá sự việc cũng không phải tôi tình nguyện, Phúc Bá, nói cho tôi biết, tôi nên làm gì bây giờ?

- Làm gì bây giờ, tôi cũng không có biện pháp gì?

Phúc Bá sâu kín thở dài:

- Nếu sự tình đã xảy ra đến bước này, tôi cũng không gạt cậu nữa. Tôi nói cho cậu biết, vốn tiểu thư có ý tứ muốn cùng cậu làm đạo lữ song tu. Nhưng hiện nay lại không được rồi, cậu đã cùng người đó song tu rồi.

- Nhưng mà là tôi không thích Thi Nhân.

Long Vũ vội vàng giải thích:

- Việc này cũng không phải là tôi tình nguyện mà.

- Tôi biết điều đó.

Phúc Bá giải thích:

- Nhưng những điều này là vô dụng, dựa theo nội dung Phượng tộc đã định, đồng môn tỷ muội không thể tranh đoạt chồng lẫn nhau, đây là Thiết pháp lệnh … Hiện giờ cậu đã cùng đại tỷ của Kim phượng đã ân ái rồi, cho dù cậu không cam tâm tình nguyện thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, cũng không có bất kỳ phương pháp nào có thể giải quyết được chuyện này…

-Cho nên chị Phượng tức giận sao?

Long Vũ hỏi.

- Không thể nói là tức giận, nàng là người chịu phận bất hạnh ….

Phúc Bá thở dài nói.

Dừng lại một chút, Phúc Bá tiếp tục nói:

- Tiểu Vũ, có một số việc vốn tôi không có ý định nói cho cậu biết, nhưng sự việc đã quá bất ngờ xảy ra, tôi cũng không thể không nói. Nhiều năm trước Phượng Hậu mất tích, đến nay bặt vô âm tín, dựa theo nội dung Phượng tộc quy định, nếu Phượng Hậu trong vòng một trăm năm không trở về nữa, thì Phượng tộc sẽ đề cử một Phượng Hậu mới. Kim Phượng cùng Thi Nhân là hai người có năng lực cạnh tranh nhau…

- Việc này có liên quan gì đến tôi?

Long Vũ hỏi.

- Vốn là không có gì liên quan đến cậu. Nhưng mà cậu lại có được Phượng Hoàng Lệnh…

Phúc Bá nói:

- Phượng Hoàng Lệnh là chí bảo của Phượng tộc, cũng là lệnh bài tượng trưng cho thân phận Phượng Hậu, trong cuộc sống tương lai Phượng Hoàng Lệnh có liên quan cực kỳ trọng đại. Cho nên khi cậu xuất hiện, đối với Kim Phượng cùng Thi Nhân đều phi thường trọng yếu, nhưng chưa từng ai nghĩ tới Thi Nhân sẽ lại làm ra chuyện như vậy để có thể chiến thắng, Thi Nhân đã song tu cùng cậu…

- Aiz!!!

Phúc Bá thở dài một tiếng:

- Tiểu thư nên chủ động một chút thì xong rồi …

- Vậy bây giờ có cách gì cứu vãn tình thế này không?

Long Vũ cũng cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết.

- Không có biện pháp.

Phúc Bá nói:

- Quy định Phượng tộc luôn luôn là như vậy.

- Nhưng vấn đề là tôi không thích nàng ta..

Long Vũ khóc lóc thảm thiết nói:

- Tôi là bị bắt nên cũng không thể nói tôi với Thi Nhân là vợ chồng chứ?

- Cái này cũng không được.

Phúc Bá cười nói:

- Tình cảm là cho nhau, bản thân tôi có thể đảm bảo Thi Nhân hẳn là

bắt buộc cậu. Nhưng từ giờ trở đi trên người cậu đã có ấn ký của nàng ta, tương lai nàng ta cùng Kim Phượng tranh chấp với nhau, cậu cũng chỉ có thể theo nàng ta mà thôi.

- Sao lại có chuyện như vậy chứ?

Long Vũ thở phì phì nói:

- Chuyện này thì tôi muốn giúp ai thì giúp, tôi muốn giúp ai thì đó cũng là quyền quyết định của tôi mà?

- Không được!

Phúc Bá cảnh cáo nói:

- Nếu cậu thật sự muốn giúp Kim Phượng, tương lai cậu không thể phản bội Thi Nhân, nếu không trong Trưởng lão hội sẽ nhận định Kim Phương âm mưu dùng quỷ kế, ngược lại đối với tiểu thư rất là bất lợi. Tiểu Vũ, tôi biết tâm tư của cậu, nhưng cậu nhất định phải hiểu được, trong Huyền cảnh to lớn này, có đủ các chuyện. Có một số địa phương, một số việc cậu cảm thấy chuyện đó là không hợp lý, nhưng ở trong này lại là chuyện bình thường. À đúng rồi, Phượng Hoàng Lệnh này cậu cầm lấy đi…

- Vâng.

Tiếp nhận Phượng Hoàng Lệnh, Long Vũ cực kỳ buồn bực, làm cho chị Phượng bị tổn thương, cái nàng Hắc Phượng Hoàng kia thật là quá hèn hạ.

- Lão Tử nhất định từ nay về sau sẽ không để ý đến nàng ta nữa.

Long Vũ âm thầm thề.

…………………………………………� �……

…………………………………………� �……

Bệnh tình của Dung nương nhờ có Phượng Hoàng Lệnh trợ giúp xem như là được áp chế. Chẳng qua tu vi của Dung nương bị thụt lùi quá nhiều. Tuy rằng hiện tại vẫn là ở trên Cửu đỉnh, nhưng đối với Đại thần thông trước kia mà nói, đich thật là thụt lui quá nhiều.

Nhưng như vậy, đối với Phúc Bá, Kim Phượng tình hình của Dung nương là quá tốt.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Phượng tộc Trưởng lão hội rốt cuộc cũng đã chấp nhận chuyện tình của Dung nương cùng Phúc Bá. Hơn nữa còn chấp nhận cho Dung nương rời khỏi tộc.

Phúc Bá tính toán sẽ mang theo Dung nương đến Thanh Tân Tiểu Trúc tại thành Đoan Mộc, rồi tiếp tục làm quản gia cho Kim Phượng.

Kim Phượng lại tính toán tạm thời chưa trở về thành Đoan Mộc.

Đối với tương lai sẽ xảy ra tranh chấp ngôi vị. Nàng nhất định phải chuẩn bị một số thứ cần thiết.

Nguyên bản nàng đối với Long Vũ rất là kỳ vọng, nhưng bây giờ hết thảy đều đã quá muộn.

Cho đến bây giờ nàng cũng không nghĩ rằng đại tỷ lại bỉ ổi đến thế, nàng trăm triệu lần không ngờ Thi Nhân lại sử dụng phương thức ấy đoạt đi sự kỳ vọng lớn nhất của nàng.

Thông qua chuyện này, Kim Phượng đã minh bạch một điều, Thi Nhân luôn luôn giám sát nhất cử nhất động của nàng.

- Quá hèn hạ!

Kim Phượng cắn môi, trong đôi mắt sự tức giận thoáng hiện ra.

- Chị Phượng, thực xin lỗi, đều là tại em không thể ngờ lại trúng gian kế của Thi Nhân, em đã làm cho chị thất vọng rồi.

Long Vũ đi lên phía trước mang vẻ mặt tràn đầy hối hận.

- Tiểu Vũ, chuyện này không liên quan gì đến em.

Kim Phượng không có quay đầu lại, âm thanh sâu kín nói:

- Tiểu Vũ, em có trách chị Phượng hay không? Là chị làm cho em phải gặp tai họa này.

- Chị Phượng, em không trách chị. Muốn trách chỉ có thể là chính em. Nếu tâm trí của em kiên cường lên một chút, thì sẽ không có chuyện đó xảy ra…

Long Vũ tự oán trách bản thân nói.

- Vô dụng!

Kim Phượng cười khổ một tiếng nói:

- Mỵ công của Thi Nhân, chị rất là rõ ràng. Cho dù là chị có đưa cho em Phổ Thiện Thanh Tâm chú cũng không là gì cả. Tiểu Vũ, không có chuyện gì đâu, em yên tâm đi. Không quản chuyện tương lai sẽ như thế nào, em vẫn mãi là bằng hữu của chị.

- Chị Phượng, chuyện lần này rốt cục xảy ra chuyện gì mà em cũng không rõ ràng? Phượng tộc tộc quy em cũng không hiểu, nhưng có một vấn đề em có thể khẳng định, vô luận là xảy ra chuyện gì em đều cùng chị đứng chung một chỗ. Ở trong lòng của em, chị vĩnh viễn là chị Phượng của em.

Long Vũ nghiêm túc nói:

- Chị yên tâm, em có năng lực để giải quyết chuyện này, mong chị hãy tin tưởng em…

- Tiểu Vũ, chuyện của cha mẹ em, chị tạm thời chưa thể giúp em. Chờ chị xử lý xong chuyện ở nơi này chị sẽ giúp em. Chị còn phải tới Thanh Tân Tiểu Trúc, còn có chuyện lần trước em nói với chị trợ giúp bằng hữu của em tu đạo. Chị đã nói qua với Phúc Bá, Phúc Bá đã dùng máu của Sinh Mệnh Chi Long để luyện chế đan dược, em hãy cầm cho bằng hữu của em ăn. Sau khi ăn vào, em hãy dụng đạo lực giúp bằng hữu em hóa giải là được. Được rồi, chị phải đi trước, chị sẽ không đưa em ra khỏi nơi đây, Phúc Bá sẽ mang em rời khỏi đây. Chúc em may mắn.

Vừa mới nói xong Kim Phượng đã biến mất không còn thấy bóng dáng nữa.

- Chị Phượng!!!

Long Vũ còn có lời muốn nói, đáng tiếc Kim Phượng đã đi xa không còn nghe thấy tiếng gọi của Long Vũ.

- La Lâm, tại sao chị Phượng lại tức giận bỏ đi như vậy?

Long Vũ nhàn nhạt hỏi.

- Có lẽ.. đi rồi sao, chủ nhân, em cũng không rõ ràng lắm …

La Lâm nói:

- Chủ nhân, kỳ thật lần này anh đã gặp may rồi. Tu vi của anh đã đạt tới thất đỉnh, dựa vào thế giới nhân loại mà tính, sợ đã đến Luyện Thần Hoàn Hư cảnh giới Đại Thừa rồi.