Đại Bạo Ngọt

Chương 95




Dịch: CP88

Thi Điềm không ngờ anh có thể dứt khoát như vậy, đến cả Lục Nhất Lạc cũng lấy làm kinh hãi.

Kỷ Diệc Hoành nói với Thi Điềm ở đầu bên kia điện thoại, "Nếu cậu cảm thấy mệt mỏi rồi, vậy thì chia tay đi."

Nước mắt thi nhau rơi xuống, nhẫn không được, rõ ràng là cô nói lời chia tay, nhưng vì sao cô lại khóc thế này?

"Được." Cô nhân lúc bản thân còn chưa khóc òa lên, nhanh chóng nói.

Đầu bên kia truyền đến tiếng tút tút, đây hình như là lần đầu tiên Kỷ Diệc Hoành ngắt điện thoại của cô. Thi Điềm nhìn tấm ảnh nền điện thoại, đó là ảnh chụp chung của cô và Kỷ Diệc Hoành. Cô vốn đã nghĩ ra rất nhiều lý do, cái này không được thì sẽ chuyển sang cái khác. Bởi cô nghĩ mình đã hiểu rõ tính cách của Kỷ Diệc Hoành, anh sẽ không dễ dàng bị cô thuyết phục như thế. Làm thế nào Thi Điềm cũng không ngờ được Kỷ Diệc Hoành lại một lần dứt khoát.

Lẽ nào, anh cũng đã bắt đầu chán ngấy đoạn quan hệ này rồi?

Cũng đúng thôi, những người hiện tại Kỷ Diệc Hoành tiếp xúc so với khi còn ở trường đã khác, bên cạnh anh cũng sẽ không thiếu những người ưu tú. Thi Điềm nghẹn ngào nức nở, hai năm của cô và anh rốt cuộc đã phải đi đến đoạn kết, không một chút phòng bị, cũng quá mức đột ngột, không kịp chuẩn bị trước.

Cô nằm trên giường, cũng không buồn đắp chăn, đến cả việc ngày mai phải đi đâu cũng không biết.

Thi Điềm úp mặt xuống gối, lại dùng tay ép hai bên gối bọc kín hai tai, nhưng như vậy cũng có ích gì đâu?

Trên xe, Kỷ Diệc Hoành không nói lời nào, nửa người ẩn trong bóng tối.

Lục Nhất Lạc nhìn anh chăm chú, "Cái gì mà chia tay với cả không chia tay? Thi Điềm cãi nhau với em hả?"

"Ừm." Anh nhàn nhạt đáp.

"Không sao, hai ngày nữa chờ em ấy nguôi ngoai, em lại tìm em ấy......"

"Cô ấy muốn chia tay thì chia tay đi."

Lục Nhất Lạc kinh ngạc không thôi, "Lời này không giống như có thể từ trong miệng em nói ra."

"Lòng người rồi cũng sẽ thay đổi, hiện tại tôi cũng muốn làm cho tốt chuyện của mình."

Lục Nhất Lạc không nói gì nữa, gật đầu.

Ngày hôm sau, trong lúc Thi Điềm vẫn còn co rúc trên giường, tiếng chuông cửa vang lên. Cô từ trong ác mộng choàng tỉnh, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng.

Cô gắng sức kéo cơ thể mệt mỏi ngồi dậy, đi dép lê rồi bước nhanh ra ngoài. Thi Điềm đi tới cửa, đầu có chút váng vất, cô đẩy cửa ra.

"Xin chào." Ngoài cửa có hai người của công ty dọn nhà đang đứng, Thi Điềm nhìn bọn họ, "Sớm vậy sao ạ."

"Xe đã ở bên dưới, có đồ gì lớn không?"

"Không có, chỉ có chút hành lý." Thi Điềm vội nghiêng người để hai người họ đi vào, "Đều trong phòng khách."

Bọn họ mang đồ xuống, Thi Điềm bước nhanh vào phòng ngủ, gấp gọn mấy chiếc chăn lại.

Cô tùy tiện đánh răng rửa mặt một lượt rồi ra ngoài phòng khách ngồi, cửa cũng không đóng, vừa nghe được tiếng bước chân đi vào liền đứng dậy muốn giúp đỡ.

Thi Điềm nhấc một chiếc túi bên chân lên, "Cái này có chút nặng......"

Tầm mắt cô dừng lại trên người đứng trước mặt, nửa câu nói sau đó mắc nghẹn nơi cổ họng rồi. Thứ Thi Điềm xách trên tay rất nặng, cô không thể không đặt nó xuống.

Kỷ Diệc Hoành nhìn những thứ bên chân Thi Điềm còn chưa kịp mang đi, "Cậu muốn chuyển đi đâu?"

Đầu óc Thi Điềm trống rỗng, "Vì sao cậu lại đến đây?"

"Nếu tôi không đến đây, có phải cậu muốn âm thầm chuyển đi rồi không?"

Nhân viên của công ty dọn nhà lên đến nơi, Kỷ Diệc Hoành chặn trước mặt bọn họ, "Nơi này tạm thời không cần nữa, hai người mang những thứ đã cầm xuống trở lại đây đi."

"Cái gì cơ?" Bọn họ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía Thi Điềm.

Thi Điềm bất đắc dĩ đành nói với bọn họ, "Làm phiền hai người rồi, không thì hai người xuống dưới chờ cháu một chút được không ạ."

"Được."

Hai người đi ra ngoài, Thi Điềm đi qua đóng cửa lại. Lúc trở lại phòng khách, thấy Kỷ Diệc Hoành đã ngồi xuống ghế sô pha.

"Cậu muốn chia tay với tôi, có phải vì sư tỷ lại đến tìm cậu không?"

Thi Điềm hoàn toàn không ngờ anh sẽ nghĩ tới Lục Nhất Lạc, "Không phải, không liên quan gì đến chị ấy."

Kỷ Diệc Hoành ngồi xe cả đêm về tới đây, trên mặt đều là mệt mỏi, quần áo trên người còn chưa kịp đổi, ngày hôm qua anh đồng ý chia tay dễ dàng như vậy cũng là vì muốn tách khỏi mọi người rồi quay về.

Thi Điềm đứng cách anh vài bước, không dám tiếp tục tiến lên.

"Ba cậu thì sao? Ba cậu xảy ra chuyện rồi phải không?"

Hai chân Thi Điềm mềm nhũn, có cảm giác như mọi chuyện chỉ cần đặt trước mặt Kỷ Diệc Hoành thì đều sẽ không giấu được. Thi Điềm cố gắng tự trấn định bản thân, lắc đầu. "Ba mình còn chưa về, với ba mình...... cũng không liên quan."

"Cậu nói bậy."

"Mình không có!"

Kỷ Diệc Hoành thấy Thi Điềm kích động, anh đưa tay hướng về phía cô. "Nếu không thì vì sao lại không dám đến gần tôi?"

"Mình chỉ cảm thấy không cần thiết."

Cánh tay giữa không trung của Kỷ Diệc Hoành hơi cứng lại, "Cậu đã đồng ý với tôi, có chuyện gì cũng phải lập tức nói với tôi, không được tự tiện chủ trương."

Trái tim Thi Điềm khổ sở không thể nói, cô biết, cô cũng nhớ rõ ràng từng chữ trong câu nói kia, nhưng cô không thể lấy tiền đồ của Kỷ Diệc Hoành đi đặt cược.

Tương lai của chính cô sẽ thế nào cô đã chẳng muốn suy nghĩ, "Kỷ Diệc Hoành, mình không còn gì muốn nói với cậu."

"Vậy tôi hiểu rồi, nếu không phải ba cậu tự xảy ra chuyện thì là ông ấy đã khiến người khác xảy ra chuyện." Giọng điệu của Kỷ Diệc Hoành chính là mười phần chắc chắn, nếu không phải có phía Lục Nhất Lạc can thiệp, Thi Điềm cũng không thể tự mình xử lý chuyện trong nhà gọn gàng như thế này được. "Cậu sợ liên lụy đến tôi, cũng sợ phá hủy tiền đồ của tôi nên bất chấp chia tay, có đúng không?"

Thi Điềm theo bản năng phủ nhận. "Không phải!"

Vì sao mọi thứ lại không như cô đã lên kế hoạch chứ, cuộc sống này cứ đi một bước lại đạp phải một vũng máu chó, cô hẳn phải không nói tiếng nào rời khỏi, còn anh từ nay về sau đứng trên đỉnh vinh quang nghàn vạn người ngưỡng mộ, đó mới là kết quả tốt nhất.

"Thi Điềm, hiện tại tôi chỉ hỏi cậu một câu thôi, cậu là thật lòng muốn chia tay sao?"

Dù hiện tại anh có vạch trần cô rồi, cô vẫn còn muốn kiên trì đến cùng sao?

Trái tim Thi Điềm như có cây đao đâm xuyên, không những vậy còn khoét ra một cái lỗ lớn. Trên lưng Thi Niên Thịnh gánh theo vô số những lời mắng nhiếc khó nghe, bám váy đàn bà, lừa đảo, đến khi đó được truyền thông thêu dệt thêm nữa, chính là sẽ thành lừa tiền lừa sắc, hoặc đổi trắng thay đen thành bán con gái?

Một khi bị giội chậu nước bẩn gắn mác truyền thông rồi, mấy ai còn có thể tắm rửa trở về sạch sẽ như ban đầu đây?

Nếu cô và Kỷ Diệc Hoành không ở bên nhau, cô cũng chỉ là Thi Điềm, ảnh hưởng chẳng đáng kể là bao, cùng lắm cứ rụt cổ lại mà sống tiếp.

"Đúng." Thi Điềm một lần nữa trả lời câu hỏi của Kỷ Diệc Hoành.

Chính là thật lòng muốn chia tay.

Kỷ Diệc Hoành bất lực không nói nên lời, một đường đến đây từ lạnh lẽo biến thành nóng giận, cơ thể cũng có chút không gắng gượng được nữa. Cổ họng anh đau dữ dội, như là viêm amidan, anh biết mình có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

"Cậu dọn nhà đơn giản là vì muốn trốn tránh tôi, nếu đã nói rồi, vậy cũng không cần phiền phức như vậy làm gì."

Thi Điềm ngồi về ghế, đúng, mọi thứ đã không cần thiết nữa.

Kỷ Diệc Hoành nâng tay chống trán, một hồi lâu không nói. Nơi khóe mắt Thi Điềm len lén chuyển lên người anh, anh hẳn là đã bỏ lại mấy người Lục Nhất Lạc sau đó cả đêm chạy về đây. Lục Nhất Lạc nhất định đến tận bây giờ vẫn không biết anh không có trong khách sạn, nếu không đã sớm gọi điện thoại tới.

Thi Điềm siết chặt tay, cô rất muốn chạy qua đó ôm anh, dựa vào anh mà khóc lóc kể lể.

Nhưng cô có thể sao?

Cánh tay Kỷ Diệc Hoành buông thõng, nửa người trên không còn sức lực chống đỡ, có vẻ đã quá mệt mỏi rồi. Anh ngẩng đầu, gắt gao nhìn Thi Điềm, "Muốn chia tay, vậy được, nếu trong vòng nửa năm cậu cảm thấy có thể trải qua cuộc sống so với hiện tại tốt hơn, chúng ta liền triệt để chia tay, không còn lại gì. Nếu như không được, chúng ta lập tức kết hôn."

Cái gì?

Thi Điềm trợn trừng hai mắt nhìn anh, Kỷ Diệc Hoành chống đỡ để nửa người trên đứng thẳng, "Bắt đầu từ hôm nay chúng ta coi như đã chia tay. Nếu là chia tay, vậy thì đến bạn bè cũng không thể làm, chỉ có thể coi như người dưng nước lã. Tôi rút khỏi cuộc sống của cậu, chuyện của cậu tôi cũng không xen vào nữa, không quan tâm nữa, từ nay cậu làm gì cũng đều không có liên quan gì đến tôi. Nửa năm sau, nếu như cậu có thể hoàn toàn thích ứng với cuộc sống mới, tôi sẽ không quay lại tìm cậu, nếu cậu không thể quên được tôi, chúng ta lập tức kết hôn."

Thi Điềm chỉ cảm thấy chuyện này quá hoang đường, nhưng Kỷ Diệc Hoành đã đứng lên, "Cuối cùng cậu nhất định sẽ hối hận, nhưng hiện tại cậu là người nói kết thúc, thời gian nửa năm thừa đủ, nếu cậu có thể chịu được, tôi tin tưởng cậu có thể tiêu sái mà rời khỏi."