Phong Thượng Đằng khoát tay qua vai cô bắt ép cô ngồi trên bắp đùi hắn đe doạ, hắn chưa kịp nói gì thì cô có điện thoại, hắn dùng hành động thô bạo giật lấy điện thoại của cô xem ai gọi
_Thì ra là ông già, bắt máy đi
Hắn nhíu mày nhìn màn hình sáng lên hai chữ bố chồng, hắn xưa nay rất ghét bố mình vì ông ta ly thân mẹ hắn sau đó còn cưới thêm vợ hai, đã vậy còn cung phụng bà ấy và chăm sóc con của bà ấy
_Alô...con chào bố
_Tiểu Hy, dạo này con thế nào? Đằng đối xử với con tốt chứ?
Nghe bố hắn hỏi mà cô nghẹn họng, trước giờ không quen nổi dối nhưng vẫn không thể nói ra sự thật, cô cúi mặt suy nghĩ lúc này hắn bắt đầu giở trò đùa giỡn, hai tay sờ xuống mông cô bóp véo rất mạnh
_Nói là em đang ân ái với tôi, tự ông ta biết em sống tốt hay không thôi...
Phong Thượng Đằng thâm độc xoáy vào ánh mắt đáng thương ra lệnh, bên dưới bàn tay vẫn ra sức nhào nặng mông cô, làm cho cô không yên phải nhích người tránh né
_Anh bỉ ổi vừa thôi
Vương Lục Hy chao đảo thất vọng, hắn nhất định phải vùi cô chết ngạt trong tủi nhục mới vừa lòng, cô hối hận ngày đó vì tiền mà va vào ác ma không tình người đã vậy còn bị hắn cướp mất trái tim
_Tiểu Hy từ bây giờ phải sống thật hạnh phúc
Điện thoại vẫn vang lên tiếng nói đều đều, bố chồng cô nói có vẻ ray rứt, từ ngày gả cho hắn đó chỉ là đám cưới cho có lệ, cô và bố chồng vẫn chưa tiếp xúc trò chuyện nhiều, cô mím môi tức ứa nước mắt không cạy răng nói được chữ nào, rốt cuộc cô vỡ oà miệng nói rằng hạnh phúc nhưng ngập trong nước mắt
_Con sống rất hạnh phúc, bố đừng lo, con bận, chào bố ạ...hức
Cô nói mà cổ họng nghẹn đắng, những lời nói với bố hắn đều là nói dối vì cô không muốn bố hắn lo lắng cho cô, ông rất yêu quý cô xem cô như con gái còn hắn hả hê cười đểu khinh bỉ cô trong khi cô lúc nào cũng phải nói tốt về hắn cô chịu đựng tất cả vì cái gì chứ
_Cũng rất giỏi nói dối, dù gì em cũng là người hai mặt mà, trong mắt tôi mãi mãi cũng không coi em ra gì vì vậy không bao giờ có chuyện sẽ yêu em say đắm
Hắn khẳng định với cô, từng câu từng chữ đều sát thương tâm hồn trong sáng, có lẽ cả đời này cũng không nên mơ mong hắn sẽ yêu cô
_Đại thiếu gia à, chân của tiểu Hy đến ngày tái khám rồi, đại thiếu gia đưa cô ấy đến bệnh viện được không?
Dì Tươi từ xa bước đến, nhìn thấy cảnh cô ngồi trong lòng hắn thì nghĩ là hai người đã hoà hợp, dì tốt bụng cố gắng vung vén nhỏ nhẹ với hắn, nhưng hắn có vẻ không muốn đi
_Tại sao suốt ngày em kiếm cớ ở gần tôi vậy? Tôi đã nói là không muốn nhìn thấy em mà? Đến giờ tôi đi làm rồi
Phong Thượng Đằng đứng dậy, còn đẩy cô ra khỏi người làm cô nhào xuống ghế dụi mắt
_Tôi tự đi được không cần anh đâu
Cô cũng không muốn đi với một người quá miễn cưỡng chi bằng cô một mình đến bệnh viện tái khám sau đó tự mình đi dạo cho khuây khoả
\*\*\*
Bệnh viện X
Vương Lục Hy không đặt lịch tái khám trước, cô tự mình bốc số sau đó ngồi chờ gọi tên, mãi hơn 1 tiếng sau mới đến lượt cô vào gặp bác sĩ
_Chào bác sĩ, chân tôi lúc trước có viên sỏi nhỏ ghim vào hôm nay tôi đến tái khám
Cô chào hỏi vị bác sĩ đứng sau tấm rèm trắng sau đó mệt mỏi cô ngồi xuống ghế choy đợi, người đó nghe giọng nói quen thuộc nên xoay lại
_Tiểu Hy?
_Ơ...tiền bối...
Vương Lục Hy đứng dậy ngơ ngác cô rất bất ngờ khi nhìn thấy Tôn Trác Kỳ, cô nhoẻn miệng cười vội chạy đến chỗ anh chào hỏi, nào ngờ chân vấp vào cái ghế ngã nhào lên phía trước, may mà có anh đỡ cô, cô bình yên nép trong vòng tay anh mà không tiếp đất ê ẩm
_Tiểu Hy, không sao chứ?
Tôn Trác Kỳ chưa chịu buông cô ra, anh vẫn ôm chặt cô hỏi hang, bỗng anh nhớ lại những ngày tháng cô vừa mới vào trường học, lúc đó chỉ có cô là vừa đẹp vừa đáng yêu nhất trường được cô tỏ tình anh rất hạnh phúc nhưng vì năm đó anh tốt nghiệp sau đó sang Pháp du học ngành bác sĩ, từ đó mất tung tích về cô, nghe đâu cô bỏ học có chồng, anh từng rất thất vọng
_Tiền bối...em không sao...bỏ em ra đi...
Thấy Tôn Trác Kỳ ôm mình chặt quá, cô áp tay trên ngực anh đẩy ra, hai má ửng đỏ ngượng lắm, anh cười đỡ cô ngồi xuống ghế, tay xoa đầu cô trêu chọc
_Chồng em đâu sao không đi cùng em? Hay em biết sẽ gặp anh nên chủ động đi một mình? Em còn nhớ lần tỏ tình với anh chứ? Nếu bây giờ còn kịp anh vẫn muốn gật đầu
Tôn Trác Kỳ bao quanh cô bằng hàng loạt câu hỏi, câu cuối cùng làm cô giật mình, cô thì lại nghĩ khác, cô nhún vai nụ cười thể hiện sự tiếc nuối một thời
_Nếu thời gian quay lại em vẫn sẽ tỏ tình, còn bây giờ em chỉ yêu chồng em
Tôn Trác Kỳ cười buồn tiếc nuối giống cô, thời gian không thể quay lại, nhưng sao thổn thức trong anh vẫn còn rất lớn