_Ông xã, chuyện này không liên quan đến em, là mẹ anh muốn bắt tiểu mật của anh về, còn cho người đánh đập rất dã man, anh đừng trách mẹ nha cũng vì mẹ thương em và lo cho đứa cháu đích tôn thôi mà
Đầu dây bên kia An Thuần Hy muốn ly gián để cho Hoa Trạch Siêu và Phàm phu nhân không nhìn mặt nhau, tiếc cho Phàm phu nhân luôn xem ả như con gái hết mực yêu thương, khi nghe xong lời ả ta nói Hoa Trạch Siêu không tin mẹ mình xưa nay hiền lành lại làm như vậy
Trong đêm tĩnh mịch Hoa Trạch Siêu phóng xe như điên trên đường, hắn gấp rút đến Phàm gia sau bao nhiêu lâu lánh xa nơi này, cái nơi u ám đem lại cho hắn ký ức không bao giờ quên, hắn rất hận nơi này, nhìn lại cũng đã một quãng thời gian cực dài trôi qua
Cứ nghĩ đến người con gái mình yêu thương lại một lần nữa khổ sở ở cái nơi lạnh lẽo đó là lòng hắn không yên, ai dám động đến người phụ nữ của hắn hắn nhất định không tha, khó khăn lắm hắn mới tìm được một người mang đến cho hắn không khí vui tươi hạnh phúc giờ làm sao để người mình yêu thương rơi vào Phàm gia rồi hồi ức đau thương ngày nào lập lại, vừa thoáng nghĩ hắn đã đạp chân nhấn ga lao đến Phàm gia trang mà không cần suy nghĩ nhiều
Phàm gia trang...
Xe vừa đỗ ngoài cổng đã có vệ sĩ đến chào hỏi vì nhận ra là xe của hắn, cả đám thuộc hạ cũng rối rít cả lên
_Đại thiếu gia...đã lâu lắm rồi ngài mới trở về, chúng tôi mừng quá...hic..
_Mở cổng, im lặng, đừng làm tỉnh giấc bố mẹ tôi
Hắn đen tối ra lệnh, mặt mày lãnh khốc, mày kiếm chau lại không vui, thuộc hạ liền mở cửa, hắn lao vào sân với tốc độ kinh hoàng, hắn tháo kính đen, ưu tư bước xuống xe, lập tức hai thuộc hạ đứng canh ở cửa cúi đầu chào
_Đại thiếu gia, mừng ngài trở về
Phàm Thiên Yết ngẩn cao đầu nhìn vào bên trong, thời gian thấm thoát trôi qua hắn không trở lại đây, cảm xúc có phần hỗn độn phiền não không muốn đặt chân vào, hắn phất tay bảo hai thuộc hạ lui đi, đồng thời dặn dò một lần nữa
_Giữ im lặng, Lâm Tương Y đang ở đâu?
Hắn điên tiết hỏi, khối băng trên mặt còn lạnh hơn cả nhiệt độ bên ngoài, nhìn sắc mặt không vui của hắn, hai thuộc hạ không dám chống lại liền tận tình chỉ lối
_Thưa đại thiếu gia, Lâm tiểu thư ở trong phòng trên tầng 1 ạ
Hắn sải bước lên cầu thang, đến tầng một, kiến trúc trong biệt thự cùng vật dụng không có gì thay đổi, đến gần hơn với căn phòng, hắn nghe thấy tiếng cô thất thanh
_Thả tôi ra...hức...mau thả tôi ra...
Cô không ngừng kêu cứu đập cửa, nghe thấy tiếng cô khóc hắn càng nóng lòng muốn phá tung cánh cửa, nhu cửa đã bị khoá, còn là khóa mật mã, hắn nhớ ra mật mã ngày xưa nên ấn thử, may mắn cửa bung ra
_Hoa tổng?....hưm...
Cô òa khóc ôm lấy hắn, cảm giác sợ hãi tan biếng, cô rất vui khi nhìn thấy hắn, bao nhiêu hoảng loạn đều mất đi
_Tiểu Y...
Hắn ôm cô đặt ngồi trong lòng, ngực trái nhói lên đưa mắt không vui nhìn vết bầm trên bã vai, trên mấy đầu ngón tay cũng bị xướt chảy máu
_Kẻ nào dám đánh em?
Hắn nắm bàn tay nhỏ đang rỉ máu, váy áo cô thì rách rưới, lòng ngực dâng lên sự tàn bạo nếu biết hắn sẽ cho kẻ đó một kết cục bi thương
_Không ai hết...là do tôi muốn thoát ra ngoài nên mới...Hoa tổng...ở đây có camera
Cô nhớ ra, hai mắt to tròn nói với hắn, ngay lập tức hắn bế cô lên đưa vào toalet
_Hức..hức tôi không muốn ở đây, tôi không muốn bị nhốt.
Hắn nhìn cô hoảng sợ cứ khóc suốt thì tâm trạng cũng không vui, một giọt nước mắt mềm yếu chạm đến tay hắn khiến hắn u khuất không chịu được
_Tiểu Y, đã làm em lo lắng, họ không ngược đãi em chứ?
Hắn vuốt tóc cô dỗ dành, liếc nhẹ hàng mi khó chịu vì vết bầm trên người cô, ánh mắt lo lắng quan sát xem cô có bao nhiêu vết bầm
_Phàm phu nhân rất tốt..hức...nhưng ở đây sợ lắm, tôi sợ Hoa tổng vì ghét Phàm gia nên bỏ mặc tôi ở đây...
Cô run giọng kể lại, hai bàn tay ôm cổ hắn không muốn rời, cô đã chờ giây phút hắn đến rất lâu, nhiều lúc cứ nghĩ đã vô vọng rồi
_Đồ ngốc...làm sao bỏ rơi em ở đây?
Hắn hôn lên tráng cô, trước lúc đến đây hắn đã rất bức rức, trong người luôn có cảm giác lo sợ nếu chậm một phút cô sẽ xảy ra chuyện, bây giờ không sao rồi, cô yên bình ở cạnh hắn, hắn xem như trút bỏ được lo âu.
Tiếp theo Chap 80 Tôi ghen vì tôi muốn em là của riêng tôiBy Thuytinh103