Đại Boss, Đừng Nói Dối

Chương 19




Lần nào cũng vậy, khi cô tỉnh dậy thì anh đã đi rồi. Cô vội vàng mở ngăn kéo tủ lấy ra một viên thuốc vội uống nó.

Đó là thuốc tránh thai, từ lúc dọn về biệt thự của anh cô luôn mang theo nó để đề phòng.

Khi uống xong cô thở dài sau đó quay trở lại giường ngủ tiếp đến tận trưa.

Vào buổi chiều cô đột nhiên muốn cùng anh đi ăn tối nên đã đến công ty để đợi anh.

Vào trong thì không biết lấy thân phận gì để gặp anh, nên cô chỉ đứng đợi ở trước cổng.

Đến giờ tan làm, nhìn từ xa cô thấy anh đi ra nhưng bên cạnh còn có một người phụ nữ khoác tay thân mật với anh.

Đó không phải là Nhụy Y, là một người phụ nữ khác nữa. Cô đứng sững người chợt nhận ra mình thật ngốc, đã nói đó không phải là người đàn ông thuộc về cô, sao cô lại quên chứ.

Nghĩ rồi cô quay người bỏ đi.


Vào buổi tối anh đang ở quán bar uống rượu cùng người phụ nữ kia, thì hai vệ sĩ được anh cho đi theo dõi cô đến báo đã bị mất dấu của cô ở quãng trường trung tâm.

Anh vẫn thản nhiên vừa ôm người phụ nữ kia vừa uống rượu, anh nghĩ chắc cô đã phát hiện ra nên cố tình trốn.

- Không sao, không cần tìm nữa.

Tối hôm đó anh không về nhà, nhưng đến sáng thấy anh trở về một mình thì quản gia đến báo.

- Thiếu gia hôm qua Tưởng tiểu thư không về, tôi tưởng cô ấy đi cùng thiếu gia nên không báo.

- Chắc lại say xỉn ở đâu rồi như lần trước rồi, không sao cô ấy sẽ biết tự mò về.

Anh lạnh lùng nói.

Cứ tưởng không có chuyện gì xảy ra, nhưng đến tối cô vẫn chưa về. Lúc này anh vẫn còn bình tĩnh lắm, anh lấy điện thoại ra gọi cho cô, có tiếng đổ chuông nhưng không bắt máy. Gọi đến mấy lần vẫn như vậy, nếu không muốn nghe cô có thể tắt máy, nhưng lần này điện thoại vẫn đổ chuông, đoán cô đã xảy ra chuyện gì liền cho người gấp gáp điều tra.

Nhưng những người đến báo đều nói không thấy tung tích của cô từ lúc bị mất dấu, họ đã tìm ở khách sạn, nhà hàng quán bar,...hay thậm chí là nhà của cô đều không thể tìm được.

Anh lúc này trong lòng nôn nóng vô cùng. Phái hết tốp này đến tốp khác đi tìm cô, cả anh cũng tự mình đi nhưng đến tận sáng đều không tìm được.

Anh trở về nhà, bộ dạng khá tiều tụy.

- Thiếu gia đừng lo quá, nếu tìm ra bọn họ sẽ đến báo với lại chẳng phải thiếu gia nói thân thủ của cô ấy rất giỏi sao, vậy nên cậu hãy ăn chút gì đi đừng để kiệt sức.

Quản gia ra sức an ủi anh.

Anh mệt mỏi tựa đầu vào sofa và chợp mắt một lúc rồi lại đi tiếp.

Đến khoảng giữa trưa thì quản gia gọi đến báo cô đã về, nhưng lại nói thêm trên người cô dính toàn là máu.

Nghe vậy anh càng thêm lo lắng.

- Gọi bác sĩ đến, tôi lập tức về ngay.

- Nhưng cô ấy bảo không sao.....thiếu gia.

Chưa nghe hết câu anh liền cúp máy, vội lái xe quay về.

Quay trở lại hai ngày trước.

Cô nhận ra anh luôn cho người theo dõi cô, cô cố tình trốn đi, cô đi ngang qua một con đường vắng vẻ thì một chiếc xe hơi chạy qua có một tên nhảy xuống xe lao đến chụp một chiếc khăn vào mũi cô.

Bọn chúng có khoản ba tên, hành động rất nhanh, cô không kịp né mà bị chúng bắt, rất nhanh trí cô nín thở rất lâu vì biết chắc chiếc khăn có vấn đề.

Cô giả vờ ngất, bọn chúng đưa cô đến một nhà máy bỏ hoang, ở đó có thêm hai tên nữa. Chúng tưởng cô ngất thật mà nói chuyện lớn tiếng.

- Đại ca, con nhỏ này xinh quá, đánh nó tàn phế thì thật uổng quá hay là chúng ta... trước.

Một tên nói, giọng nói rất lưu manh.

- Ừm, mày nói có lí, chơi đùa một tí rồi làm cho nó tàn phế để nhận số tiền còn lại. Nhưng tao phải thử trước chúng mày ra ngoài đi cạnh đi.

Tên cầm đầu lên tiếng.

- Đại ca nhớ để dành phần cho tụi em.

Nói rồi bọn chúng ra ngoài chỉ còn tên cầm đầu ở lại.