Đại Boss, Đừng Nói Dối

Chương 53




Không hiểu sao tâm trạng của anh lại đột nhiên thoải mái khi trông thấy căn nhà nhỏ ấy, anh quyết định đi vào trong.

Anh đi ngang qua khu vườn trước nhà. Khu vườn trồng nhiều loại hoa và rau quả, anh đột nhiên nhớ tới Hân Kỳ đã từng nói thích có một khu vườn và trồng thật nhiều hoa và rau quả.

Anh khựng lại một chút rồi tiếp tục tham quan.

Đi qua khu vườn anh thấy những bộ quần áo trẻ con được phơi ngay ngắn trên dây. Anh mới hỏi người nhân viên.

- Ở đây còn có con nít sao?

- Vâng, chủ căn nhà này có có một đứa con nhỏ.

- Vậy chồng cô ta đâu?

Người nhân viên cũng khá lúng túng khi trả lời, vì cũng không ngờ rằng anh lại hỏi những câu hỏi này. Trước đây anh luôn không quan tâm đến đời tư của người khác.

- Tôi... tôi không rõ, chỉ biết là cô gái này sống cùng con. À có người nói là tuần nào cũng thấy một người đàn ông đến, chắc người đó là chồng của cô ấy, nhưng người đàn ông đó cứ đến rồi lại đi. Thật kì lạ.

Anh xong liền không hỏi gì thêm.

Không biết vì sao mà anh lại ở đó chờ chủ nhân căn nhà về tới khi chập tối. Người nhân viên cũng thắc mắc nhưng không dám nói ra.

Một lúc sau, anh bảo nhân viền về trước, chỉ còn lại mình anh ngồi đợi trên chiếc ghế dài trước nhà.

Đợi đến tận khuya.

Tiếng động cơ xe zíp đừng lại trước căn nhà nhỏ. Cuối cùng cô cũng về.

Chiếc xe chạy đi, trên tay cô bế đứa bé đang ngủ say giấc. Vì trời khá tối nên cô không để ý thấy có người ngồi trước nhà.

Định mở cửa thì cô giật mình vì giọng nói đằng sau.

- Tôi đợi cô đã lâu.

Anh nói bằng tiếng Đức nên có lẽ cô không nhận ra giọng nói của anh.

Cô liền quay mặt lại hỏi.

- Anh là ai, sao lại ở trước nhà tôi vào giờ này chứ ( tiếng Đức)

Anh hơi bất ngờ một chút, trời khá tối cả hai đều không nhìn rõ mặt nhau, nhưng anh lại có cảm giác người mình hằng nhớ thương đang ở ngay trước mặt, thân hình, giọng nói đều tương tự.

- Sao cô không mời tôi vào nhà, chúng ta nói chuyện.

- Anh điên sao, ai lại mời một người lạ vào nhà giữa đêm khuya chứ, anh đi đi, tôi chẳng quen biết gì anh cả.

Nói rồi cô mở cửa bước hẳn vào nhà nhanh thon thót.

Vì không giống với tác phong thường ngày của anh nên anh phản ứng hơi chậm không kịp nói gì thì cô đã đóng sầm cửa lại rồi.

Anh đột nhiên thở phào mặt trở nên hơi cười một chút. Định quay đi thì đèn trong nhà bật sáng, ánh sáng từ trong nhà chiếu ra phía cửa sổ vẫn chưa kéo rèm.

Anh lại hành động như một tên trộm, đến gần cửa sổ và nhìn vào bên trong.

Anh không tin vào mắt mình, cô gái đang đi trong nhà chính là Hân Kỳ, khuôn mặt, ngoại hình, anh khẳng định một trăm phần trăm chính là cô. Nhưng sao cô lại đi khập khiễn, cô đang đau ở đâu sao.

Mắt anh hơi cay cay.

Lại nhớ về sự việc hai năm trước, anh cảm thấy mình có lỗi vô cùng, nếu bây giờ anh đột ngột xuất hiện trước mặt cô thì không biết cô sẽ phản ứng như thế nào. Anh sợ lại làm cho cô tổn thương.

Nghĩ rồi anh đành âm thầm đứng bên ngoài chỉ lén nhìn cô.

Lúc này trong đầu anh chỉ có cô mà bên bén đi đứa nhỏ.

Anh mãi nhìn đến khi ánh đèn tắt, anh quyết định trở về khách sạn ngày mai anh nhất định phải đến gặp cô, phải đưa cô về nhà nhất định phải bù đắp cho cô.

Cả đêm ở khách sạn anh không ngủ được, trong lòng cứ bồn chồn, vừa vui mừng vừa lo lắng.