Hàn Lâm là người kĩ tính nên chắc chắn sẽ không để cô lọt khỏi tầm mắt một khi đã tìm được.
Vậy nên cô đoán anh đang theo dõi cô ở đâu đây. Bạn đêm mà rời đi sẽ gây sự chú ý, nên cô đã sắp xếp cho mọi thứ thật tự nhiên.
Cô vẫn cùng với túi đồ và con rời khỏi nhà đến cửa hàng nhưng thường ngày, khi xe dừng lại một lúc cô đã hoán đổi mình với một người khác để tiếp tục đến cửa hàng.
Đó là nhân viên của cô_ Vi Vi cô ấy cũng là người châu á, là một du học sinh được cô giúp đỡ khá nhiều. Hai người họ thường ngày cũng đều khá thân thiết.
Cô đã thuyết phục cô ấy giúp mình và đồng ý tặng lại cửa hàng cho cô nhân viên trong thị trấn.
Dù hết lòng từ chối nhưng Hân Kỳ tỏ ra cực kì cương quyết và cứng rắn nên cô nhân viên chỉ nhận lời làm quản lý của cửa hàng còn người chủ thật sự vẫn là cô.
Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Cô đi chuyển đến một chiếc xe khác và tiếp tục đi.
Người ao đen đang theo dõi ở đằng sau cũng không phát hiện được cho tới khi Hàn Lâm đến tận cửa hàng.
Anh hớn hở mang một bó hoa hồng cực lớn trên tay cứ ngỡ sẽ gặp cô nên tâm trạng rất tốt cuối cùng ngoài nhân viên thì trong đó không còn ai khác.
Có cảm giác bị mắc bẫy anh nhíu mày bực tức mắt lườm cô nhân viên nói.
- Cô ấy đâu rồi?
Vì vẻ ngoài hào nhoáng lại, điển trai cực nên Vi Vi nhanh chóng bị thu hút, mặt cô ấy ửng đỏ lên lại thêm giọng trầm ấm của anh làm tim cô ấy đập liên hồi.
Vốn Hân Kỳ không nói cho cô ấy mối quan hệ với Hàn Lâm nên Vi Vi nghĩ anh chỉ là một người đơn thuần đang theo đuổi cô. Trước đây cũng có nhiều người như thế nhưng toàn bị từ chối.
Vi Vi nghĩ chắc lần này cũng vậy thôi huống hồ Hân Kỳ đã dọn đi đâu rồi.
Vi Vi cũng có tí nhan sắc nên....
- Chị... Chị ấy nói không khỏe nên ở nhà nghỉ nghơi. Anh có muốn...
- Không khỏe?
Anh nghe Vi Vi nói vậy liền quay đầu đi.
Vi Vi vội chạy tới kéo tay Hàn Lâm lại.
- A, anh có muốn để lại địa chỉ liên lạc không. Khi có tin của chị ấy tôi sẽ báo cho anh.
Nhưng anh lạnh lùng đáp trả.
- Không cần.
Rồi gạt tay cô ấy ra nhanh chóng lên xe.
Dù bị phủ có chút hụt hẫng nhưng tâm hồn Vi Vi cứ lân lân trên cây.
- Đẹp trai, ăn mặc lịch sự, lại đi xe sang trọng như thế chắc là nhà giàu lắm. Nếu mình với anh ấy...
Vi Vi vừa nghĩ vừa cười khúc khích một mình.
- Tiếc là anh ấy lạnh lùng quá, nếu có thể có danh thiếp trong tay mình nhất định không bỏ quay, phải chợp lấy anh ấy ngay ... Haizzzz
Vi Vi tỏ ra tiếc nuối khi Hàn Lâm rời đi quá nhanh.
Cứ ngỡ là vô duyên nhưng vài tiếng sau anh lại quay lại, lần này là với khiôn mặt giận dữ và mất bình tĩnh.
Anh đã đến nhà của Hân Kỳ, nhà đã khóa cửa anh đợi rất lâu nhưng không thấy động tĩnh gì. Anh cho người phá luôn khóa vào trong.
Căn nhà nhỏ đồ đạc không nhiều, không có nhưng anh tìm khắp vẫn không thấy ai, nhớ ra trong nhà còn có trẻ con nhưng lại không có bộ đồ nào, biết cô ấy đã bỏ trốn anh giận dữ lên hẳn.
Quay trở lại cửa hàng hoá, trái ngược với sự giận dữ Vi Vi lại tỏ ra e thẹn, cứ ngỡ đây là duyên trời cho cô ấy gặp lại anh lần nữa.
- Anh lại quay lại tìm chị à.
Gương mặt anh sắc lạnh, đẩy vỡ một bình hoa bên cạnh làm Vi Vi giật mình.
- Cô ấy đâu rồi?
Vẫn là câu hỏi đó nhưng sự giận dữ đến cùng cực.
Vi Vi hơi tái mặt nói lắp bắp.
- Tôi... tôi không biết, chị ấy bảo...
- Người giả vờ cô ấy sáng nay là cô sao?
Hàn Lâm quát lớn.
Hân Kỳ dặn không được cho ai biết chuyện này nê Vi Vi cũng lươn lẹo.
- Anh...đang nói gì vậy, giả vờ gì chứ?
- Nói dối thì tôi sẽ đốt sạch cái tiệm này.
Giọng anh hạ lại nhưng uỷ quyền vô cùng.
Vi Vi sợ hãi đành nói sự thật.
- Chuyện là vậy đó. Mà nếu anh muốn có thể tôi sẽ giúp được, tôi là người chị ấy tin tưởng.
Anh nghĩ ngợi một lúc rồi bỏ đi.
Vi Vi lại thất vọng nhưng vài phút sau có người đàn ông vào đưa dành thiếp cho cô ấy.
- Nếu có tin tức của cô Hân Kỳ mong cô lập tức báo, chúng tôi sẽ hậu tạ, nếu không hậu quả khôn lường.
Dù đó là một lời đe dọa đi chăng nữa Vi Vi cũng rất thích. Mẫu người tổng tài bá đạo chính là gu của cô ấy. Hàn Lâm đúng thật sự là mẫu người như vậy.