Đại Boss, Đừng Nói Dối

Chương 67




Mọi người đều đã đến được hang núi mà người đàn bà kia nói tới, thì ra nó gần đến vậy mà bao nhiêu năm nay vẫn không một ai tìm ra.

Bây giờ đang là lúc khuya, trong hang tối tăm được thắp sáng bởi những chiếc đèn pin, mọi người đều khuyên anh đợi đến sáng sớm hẳn vào vì nơi này cổ quái nên mới không một ai tìm ra, đi vào trong lúc trời tối thế này thì thật là nguy hiểm.

Nghe mọi người nói có vẻ đúng, anh suy nghĩ một lúc rồi ra quyết định sáng sớm mai sẽ vào.

Không phải anh sợ nguy hiểm mà là anh còn có tiểu Phong đi theo, anh mới là sợ nó gặp nguy hiểm. Nhưng điều làm anh nóng ruột hơn là Hân Kỳ có lẽ đang vui vẻ cùng người đàn ông khác, bọn họ còn sắp cưới nhau, anh thật sự không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng này.

Mọi người quay trở lại xe để nghỉ ngơi, khi tiểu Phong đã ngủ nhưng anh vẫn còn tỉnh táo lắm. Anh chăm chăm nhìn hình Hân Kỳ mà nắm tay bóp rất chặt chiếc điện thoại, anh đường như không thể nào chợp mắt nổi cho đến khi nghe được câu trả lời từ cô.

Hôm sau, trời vừa hửng sáng là tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, riêng tiểu Phong thì vẫn còn ngáy ngủ.

Cánh cửa được mở ra, bên trong vẫn tối hù như vậy, có một lối đi thẳng vào, đi được một đoạn chừng năm sáu phút sẽ tới nơi phải lựa chọn, ở đó có hai lối đi. Một lối là nơi dẫn tới làng, lối còn lại sẽ dẫn đến nơi tột cùng âm u, ở đó có nhiều dã lang ăn thịt người.


Kẻ chọn đúng là kẻ có duyên với ngôi làng, người vô duyên mà cố xâm nhập vào thì kết cục cũng là món mồi ngon cho mãnh thú.

Người đàn bà kia chỉ họ hãy đi về phía lối đi bên trái, nhưng Hàn Lâm có một dự cảm không lành.

Anh quyết định cùng tất cả mọi người đi vào lối đi ngược lại, người đi theo anh đều là cận vệ lâu năm hết mực trung thành và tin tưởng anh, nên bọn họ đều tin vào phán đoán anh đưa ra.

Mọi người đều im lặng đi theo, cỡ chừng mười phút sau đã nhìn thấy ánh sáng phía lối ra.

Cái hang này nằm dưới nền đất trong một căn nhà nhỏ, thật ra nó cũng không phải là nhà mà là một miếu thờ.

Khi đã trèo lên hết, thì anh dám chắc ngôi làng nằm cách đây không xa, nhìn kiến trúc của cái miếu thì anh đoán nó đã tồn tại hàng trăm năm rồi, bảo sao người trong làng họ lại mê tín tới vậy.

Phát hiện đã bị lừa, A Mạc tỏ ra khá bực tức.

- Thì ra, mụ già đó đã lừa chúng ta, không nhờ có thiếu gia là chúng ta đã bị chó sói xơi rồi.

- Đơn giản thôi, bà ta mê tín như vậy nếu nói thật chắc chắn sợ trời phạt, nên bà ta muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết để vĩnh viễn im lặng.

- Tức thật, vậy mà tôi nhìn không ra, mụ già chết tiệt đã lấy bao nhiêu tiền thế kia...

- A Mạc bình tĩnh đi đợi khi đón thiếu phụ nhân trở về rồi xử cũng chưa muộn.

Vừa đi vừa nói chuyện, thoáng cái mọi người đã đứng trước ngôi làng.

Vào sáng sớm, cả làng thường tổ chức cầu nguyện ở nhà trưởng làng nên lúc họ đến, ngôi làng không có một ai.

- Thật sự ở đây có ngôi làng sao? Nhưng sao lại không có ai hết vậy?

- Bên kia có tiếng động chúng ta qua xem thử.

- Vâng, thiếu gia.

Khi Hàn Lâm cùng người của anh đi tới gần, một già làng đã phát giác ra, sau đó nói lớn.

- Dừng lại, có người lạ vào làng, bọn họ có khoảng gần mười người.

Nghe tiếng hô, mọi người đều cầm gậy chạy ra.

- Thiếu gia, sao người ở đây toàn các bô lão không vậy?

- Chúng tôi đến đây tìm người, không đến để gây chuyện.

- Tìm người? Ở đây toàn người cả chục năm, chưa hề đặt chân vào đất thành thị thì làm sao mà quen biết các người chứ.

Một giọng người đàn ông trẻ lên tiếng. Là Viên Hải, anh ta là người trong bức ảnh, là kẻ sắp cưới Hân Kỳ.