Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây

Chương 47: Tg3, quan tâm




Một tiếng nói thôi cũng đủ để cho đám người của nữ chính sợ run.

Mạch Ly đương không hiểu chuyện gì xảy ra thì một bàn tay đã nâng cô dậy. Người vừa tới khẽ phủi bụi bám trên tóc và quần áo của cô, thế nhưng lời nói ra lại trái ngược với hành động.

“Yếu đuối chết đi được.”

Phùng Thanh Hoa muốn thốt ra lời nhưng lại mắc trong cổ họng cứ như gà mắc thóc.

“Sầm… Sầm…”

Sầm Dạ Niên chán ghét khuôn mặt kênh kiệu của Phùng Thanh Hoa đến cực điểm. Hắn nhìn Mạch Ly, sau đó lại nhìn một đám người nữ chính, ánh mắt đó không một độ ấm.

“Sầm Dạ Niên… cậu nói người của cậu là có ý gì? Con nhỏ này…” cuối cùng Phùng Thanh Hoa cũng có thể thốt thành lời, câu đầu tiên cô ta hỏi đương nhiên là vấn đề cô ta vừa mới nghe được.

Sầm Dạ Niên không thèm đáp lời cô ta, sau khi thấy cô đã đứng vững liền lập tức kéo cô xoay người rời đi.

“Sầm Dạ Niên, cậu đứng lại, ai cho cậu mang con nhỏ đó đi?”

Tuy rằng thích người ta, nhưng cái tình yêu ở tuổi này nó còn đi kèm với sự tôn nghiêm của một đám người chưa trưởng thành nữa.

Phùng Thanh Hoa bị ngó lơ thì cảm thấy cực kì mấy mặt. Ai ai trong số này cũng biết cô ta mê chết người con trai ấy, thế nhưng từ đầu đến cuối, một ánh mắt cô ta cũng không nhận được!

Mạch Ly được người ta kéo tay thì hơi bất ngờ, bởi vì cô đã hỏi qua hệ thống, nữ phụ nguyên tác và Sầm thiếu gia không hề nói chuyện hay qua lại gì với nhau trong 2 năm học cấp 3 vừa rồi. Vậy thì tại sao một người nổi tiếng bất cận nhân tình như Sầm Dạ Niên đây lại ra mặt vì cô?

Phùng Thanh Hoa tức đến nổ đom đóm mắt, nhưng ngay sau đó cô ta lại nhận được một lời nói đanh thép từ người mà cô ta thích nhất.

“Phùng Thanh Hoa, nếu còn có lần sau thì Phùng gia không bảo vệ nổi cô đâu.”

Nói xong hắn liền kéo người rời đi, bỏ lại một đám người run như cày sấy.

Ai cũng hiểu, Phùng Thanh Hoa có thể khiến cho người khác e sợ không chỉ vì tài đánh đấm hơn người mà còn là gia thế phía sau của cô ta.

Thế nhưng hôm nay người lúc nào cũng ra oai vì có người chống lưng lại bị người khác uy hiếp một cách trắng trợn. Phùng gia giàu có thì giàu có đấy, nhưng chỉ hơn đám nhà giàu mới nổi được một chút, làm sao có thể so sánh với gia tộc bề thế trăm năm gốc rễ sâu dày giống như Sầm gia.

Hôm nay nữ chính cũng chỉ có thể nuốt cục tức này vào trong mà thôi.

Đi ra ngoài, Mạch Ly lập tức bị người ta hất tay ra một cách không hề thương tiếc.

“Vô dụng.”

Mạch Ly biết mình mang ơn người ta, thế nhưng đang nhiên lại bị mắng một câu như vậy thì không hiểu ra làm sao.

“Cậu có ý gì?”

Sầm Dạ Niên bình thường là một người ít nói, nếu như có thể nói được một từ thì hắn không bao giờ dùng đến từ thứ hai. Thế nhưng chẳng hiểu sao hôm nay hắn lại phá lệ hết sức rõ ràng.

“Chính là mắng cậu vô dụng, có vậy mà cũng không đánh lại được, cậu có ngốc không?”

Mạch Ly phồng má uất ức, ở hai thế giới trước cô đều được mấy người đàn ông kia cưng như trứng mỏng, vậy mà vừa mới tới đây được vài phút. Cô không chỉ ăn đánh mà còn bị người ta mắng cho nữa.

“Chuyện vừa rồi cảm ơn cậu, nếu không có gì thì tôi đi trước.”

Cô vừa mới quay người muốn đi đã bị hắn đưa tay ra chặn lại.

“Nói đi là đi luôn à?”

Sầm Dạ Niên ở trong trường nổi tiếng lạnh lùng, đây là lần đầu tiên hắn ra tay chặn đường con gái nhà người ta, lại còn rất thuần thục.

“Vậy cậu muốn gì?”

Sầm Dạ Niên giống như đã nghe được những lời mà bản thân mình muốn nghe, hắn nhếch môi cười gian trá.

“Tôi đã cứu cậu, vậy nên cậu phải làm tuỳ tùng của tôi trong vòng một năm.”

Có ý gì?

Mạch Ly nghe không hiểu, thế nhưng cô không muốn hiểu.

“Tôi không muốn.”

Sầm Dạ Niên lập tức sầm mặt, đây là cô gái đầu tiên dám từ chối yêu cầu của hắn, tuy rằng hắn chẳng thiếu người đi theo làm chân chạy vặt, thế nhưng hắn càng muốn bắt nạt cô nhiều hơn.

“Vậy thì 6 tháng.” Đây đã là giới hạn của hắn, hắn chưa bao giờ từ bỏ giới hạn của mình vì người khác. 6 tháng là con số cuối cùng, nếu như cô dám không…

“Tôi không đồng ý.” Mạch Ly vẫn quả quyết.

“3 tháng.” Con số cứ thế giảm xuống dần dần, rõ ràng là Sầm thiếu gia vạch ra giới hạn cũng chẳng để làm cái gì hết.

“Không.”

“Vậy cậu muốn bao nhiêu? Một tháng?!”

Hình như nam phụ này có vấn đề về thần kinh thì phải, cô nói muốn làm đầy tớ cho hắn khi nào?

Sầm Dạ Niên tức tối nhìn cô hằm hằm. Thế nhưng chưa đầy vài giây sự tức giận đã thay bằng nét phụng phịu chưa ai thấy.

“1 tuần, giá cuối cùng.”

Nói xong Sầm thiếu gia lập tức xoay đi như một vị thần, Mạch Ly nhìn theo sau mà không biết nói gì.

Cô bắt đầu nghi ngờ lời hệ thống nói, nguyên chủ và Sầm Dạ Niên kia nếu như không quen biết từ trước thì sao hắn hành xử như vậy được?

Mạch Ly thôi suy nghĩ, cô đi bộ dọc theo con đường học sinh đi về để về nhà. Nhà họ Mạch là một gia đình trung lưu khá giả, nhà họ chỉ có một đứa con gái là nguyên chủ. Thế nên tuy không quá giàu có nhưng nguyên chủ vẫn được họ cưng chiều và cho đi học rất nhiều môn năng khiếu đắt đỏ.

Đó cũng là lí do nguyên chủ giống như ánh trăng sáng của rất nhiều nam sinh vườn trường.

Về đến nhà, Mạch Ly đẩy cửa đi vào. Ba mẹ nguyên chủ đều bận rộn với công việc, ba Mạch là một phóng viên đài truyền hình của nhà nước, con mẹ Mạch là một nhà báo. Đó cũng là lí do họ có thể đi vài ngày không về là chuyện hết sức bình thường.

Mạch Ly về nhà liền dọn dẹp qua một chút, sau đó cô đi tắm và ăn cơm tối.

Thế nhưng khi cô đang ăn, một tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Mạch Ly gác đũa đi ra ngoài xem thử, nào ngờ ngoài cửa không có người, thay vào đó là một bao thuốc gồm bông băng và thuốc đỏ không biết là do ai đưa tới.

Nhìn thấy nó Mạch Ly mới ngớ ra là bản thân chưa xử lí vết thương do Phùng Thanh Hoa gây ra.

Cô cầm bao thuốc đi vào nhà, khi mở ra cô liền nhìn thấy tờ giấy được người ta bỏ vào.

Bên trên là những dòng chữ rồng bay phượng múa, xấu đến mức chọc mù mắt người nhìn.

‘Bôi thuốc đàng hoàng, làm đầy tớ của tôi thì không thể làm mất mặt tôi.’

Bây giờ Mạch Ly mới có thể chắc chắn, Sầm Dạ Niên tuy rằng trông ngầu lòi và men lì nhưng đích xác là một tên đại ca vườn trường với tâm hồn trẻ trâu.

(Một áng văn vườn trường ấm áp và thỉnh thoảng có chút trẻ trâu, cả nhà cùng theo chân mị nha.)