Mạch Ly ngồi trên ghế gỗ một lúc lâu, sau khi xác định đám người kia đã rời đi cô mới đứng dậy.
Tiết thể dục này là tiết gần cuối cùng, chỉ còn một tiết nữa học sinh sẽ được ra khỏi trường.
Nếu như cô không hành động một cách nhanh chóng thì nam phụ sẽ bị đám người kia chặn đường và đánh gãy một bên chân mất thôi.
Đây cũng là tình tiết đầu tiên, đồng thời là tình tiết khởi đầu cho chuỗi bi kịch của nam phụ sau này. Mà người gây ra chuyện hôm nay, không ai khác chính là nam chính nguyên tác, người có mối hận sâu đậm với nam phụ, đồng thời cũng là oan gia ngõ hẹp với nữ chính Phùng Thanh Hoa.
Nhân phẩm của Phùng Thanh Hoa ở thế giới này rất có vấn đề, hiển nhiên là nam chính cũng như thế. Cô nhất định sẽ bảo vệ nam phụ đáng thương, mặc dù trông Sầm Dạ Niên cũng không có vẻ gì là đáng thương cho lắm.
Nghĩ là làm, Mạch Ly lập tức chạy đi tìm xem Sầm Dạ Niên đang ở dâu. Lúc tới được phòng thể chất, cô phát hiện lúc này Sầm thiếu gia đang chơi bóng rổ ở trên sân, hiển nhiên là cô tìm tới không được đúng lúc cho lắm.
Nhìn tình hình này thì trận đấu còn lâu mới kết thúc, Mạch Ly không có cách nào, đành ngồi vào vị trí ở trên khán đài.
Vì trận đấu này có Sầm thiếu gia tham gia nên người cổ vũ ở trên sân, đặc biệt là mấy cô gái phá lệ nhiệt tình. Ai nấy đều hận không thể dán mắt vào cơ bụng sáu múi rõ ràng cũng tuyến nhân ngư lúc ẩn lúc hiện của vị thiếu gia mặt lạnh khi hắn làm động tác nhảy lên để úp bóng.
Mạch Ly ngồi đó, thậm chí còn nghe được nhiều câu nói rất lớn gan, ví dụ như…
“A… Dạ Niên… cậu đẹp trai quá đi mất…”
“A… gọi Dạ Niên là em trai thì thật gượng miệng, vậy thì mình sẽ gọi Dạ Niên là chồng nhé…”
Bất kì chỗ nào trai đẹp cũng được săn đón một cách nhiệt tình như vậy sao?
Đúng lúc đó Mạch Ly liền nhìn thấy một cảnh tượng.
Không biết đám người ở đội bên kia chơi thế nào mà lại có thể đẩy người bên đội Sầm Dạ Niên vào chỗ lan can sắt một cách ác ý như thế.
“Rầm!”
Trận đấu tạm thời được dừng lại, cậu trai vừa bị đẩy ngã kia rên rỉ mấy tiếng vì đau đớn, cậu ta nằm trên đất không dậy nổi, mấy người trong đội, bao gồm cả Sầm Dạ Niên cũng đanh mặt hết cả lại.
“Này mấy người làm cái gì đó?”
Một người trong đội bực bội lên tiếng.
Cậu bạn kia được người ta đỡ ngồi dậy, lúc này Mạch Ly mới biết cú đẩy ác ý đó đã khiến cho cậu ấy bong gân chân bên trái mất rồi.
Những người có mặt trên khán đài không nhìn rõ cảnh tượng hồi nãy, bởi vì hai người ở hai đội khác nhau đó lại va trúng nhau lúc Sầm Dạ Niên đang úp bóng, đương nhiên khi ấy mọi ánh mắt trên khán đài đều đổ dồn vào Sầm thiếu gia, đâu có ai chú ý tới cảnh tượng trong góc trong nữa.
Cậu thanh niên kia tên là Ngụy Trường, là một trong số đám anh em tốt của nam phụ Sầm thiếu gia. Đừng nhìn bình thường Sầm Dạ Niên lạnh lùng lại không coi ai ra gì, thực chất hắn rất coi trọng tình cảm anh em, những lúc như thế này, đương nhiên để người làm thủ lĩnh đoàn đội như Sầm thiếu gia lên tiếng.
Hắn lạnh mặt, nhìn thẳng vào người vừa mới bày trò.
“Sầm Khác, ra đây xin lỗi cậu ấy.”
Nghe được cái tên này Mạch Ly liền sửng sốt, hệ thống lúc này đã hiện ra và thông báo cho cô.
[Là nam chính nguyên tác, Sầm Khác, em trai cùng cha khác mẹ với Sầm Dạ Niên. Ở Sầm gia không được coi trọng, vì Sầm gia chủ tuy có cưng chiều bà mẹ kế đó nhưng ông ta cũng là một tay già đời và thông minh, biết Sầm gia nên giao vào tay ai. Từ xưa Sầm gia chủ đã ấn tính công ty sẽ do Sầm Dạ Niên nắm giữ, Sầm Khác chỉ có thể được chia cho chút bất động sản và tiền bạc. Đó cũng là lý do mẹ kế rất hận Sầm Dạ Niên và luôn tiêm vào đầu Sầm Khác mấy điều như chỉ cần Sầm Khác khiến Sầm Dạ Niên vĩnh viễn không thể trở mình thì cậu ta sẽ thành công thừa kế Sầm gia.]
[Tuy nhiên bên ngoài Sầm Khác luôn tỏ vẻ bản thân là một người hiền lành dịu dàng và không hề có tâm cơ, trong nguyên tác, Sầm Dạ Niên chính vì điều này mà ăn đau từ phía thằng em trai cùng cha khác mẹ đó.]
Nghe tới đây, Mạch Ly liền nhăn mặt, quả nhiên là miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Sầm Khác đúng là đủ ghê tởm.
Mà ở dưới sân, Sầm Khác sau khi bị điểm mặt gọi tên thì ngơ ra, cậu ta nhìn về phía Sầm Dạ Niên, cố tỏ ra bản thân là một người cực kì vô tội.
“Anh, em không có đẩy cậu ta.”
Sầm Khác diễn kịch đã thành quen, người trong trường đều nghĩ bản tính cậu ta là dịu dàng như vậy đó.
Thế nên khi bị Sầm thiếu gia điểm mắt, có nhiều người cũng nghĩ chắc hẳn đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi.
Ngụy Trường được người ta đỡ ngồi lên ghế, thân là anh em tốt của Sầm thiếu gia, tính cách cậu trai này cũng chẳng phải thuộc dạng nhẹ nhàng gì.
“Cậu không đẩy tôi? Vậy ý cậu là tôi tự ngã?”
Sầm Khác nghe vậy thì luống cuống.
“Em không có…”
Sầm Dạ Niên nhìn chán cái cảnh này, hắn lạnh mặt.
“Bây giờ cậu có xin lỗi không? Lúc đó chỉ có cậu đứng ở đấy, không cậu thì ai?”
Mạch Ly đi dần về phía sân, cô muốn xem nam chính và nam phụ sẽ như thế nào. Ai ngờ khi vừa mới bước chân xuống bậc dưới, một quả bóng rổ đột nhiên bay thẳng về phía cô.
“Cẩn thận đó!”