Đại Boss Xinh Đẹp: Trả Vớ Tôi Về

Đại Boss Xinh Đẹp: Trả Vớ Tôi Về - Chương 36: Bắt cóc(1)




Sáng hôm sau.

Cô đi làm từ sớm, hôm nay cô trốn được anh nên liền bắt xe bus để đi, cũng lâu rồi chưa đi xe bus lại.

Vừa xuống trước cổng công ty, một chiếc xe lao thẳng về phía cô, lại dừng trước mặt cô.

Cô bất ngờ lùi lại phía sau, cảnh giác nhìn bọn họ.

Từ trong xe, một đám người hung tợn lao ra giữ chặt cô lại, một tên khác thì chụp chiếc khăn vào mũi cô.

Cô hốt hoảng muốn mở miệng hét lên nhưng cuối cùng vẫn không kịp, chỉ thầm kêu một tiếng trong lòng.

"Chết rồi...thuốc mê"

Bọn chúng nhét cô vào xe rồi chạy nhạy nhanh đi, cũng thật thông minh khi lựa chọn bắt cóc từ sáng sớm, hôm nay bản thân cô lại đi sớm hơn mọi khi nên số người thấy được vụ việc này sẽ rất ít.

Một tên trong số đó sau khi ngồi lên xe thì rút điện thoại ra.

"Thưa cô...đã bắt được cô ta"

Đầu dây bên kia nói cái gì đó, nghe xong hắn vâng dạ một tiếng rồi tắt máy. Quay đầu sang nhìn mấy tên cộng sự của mình, cười ha hả nói.

"Anh em...tôi nay lại có thịt ăn rồi...nhìn đi cô em này cũng ngon lắm...chắc chắn sẽ rất thoã mãn hahha"

Bọn kia nghe thấy thế tất nhiên là hiểu ý, cũng mở miệng cười sảng khoái, rồi từng tên từng tên một nhả ra những lời thô tục dâm đãng...

Cô được đưa đến một căn nhà bot hoang cách xa thành phố.

Mùi hôi, ẩm mốc bóc lên khiến cô đang từ trong hôn mê tỉnh dậy bất giác nhíu mày khó chịu.

Hai con mắt lờ đờ mở ra, đập vào mắt cô là một căn phòng cũ nát, bụi bậm khắp nơi, mấy chiếc ghê gãy cũng nằm rãi rác trên mặt đất.

Cô trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc muốn thét lên, nhưng không...miệng cô đã bị bọn chúng dán băng keo đen lại.

Đành phải nuốt tiếng hét kia vào lại trong bụng, âm thầm chửi rủa bọn chúng.

"Lũ khốn nạn...cũng thật biết lựa thời gian bắt người, còn cả cái chổ hôi hám này nữa...tên bỉ ổi khốn kiếp, chờ bà đây được cứu thì bà sẽ cắt đứa thằng cu bé nhỏ của chúng mày..."

Lời chửi quá thô lỗ, hết sức tục tỉu của cô như thác đổ, cứ thế mà âm thầm vang lên trong thâm tâm cô.

Nhưng rồi cô chợt dừng lại, cơ thể trở nên cứng ngắc...liệu cô sẽ thoát khỏi đây bằng cách nào? Liệu anh đã biết cô bị bắt cóc chưa? Còn có...ai là kẻ đứng sau việc này?

Não bộ của cô bắt đầu hoạt động, từng câu hỏi cứ thế mà hiện lên. Cảm giác của cô bây giờ là bất an, lo sợ...

Ở một nơi khác.

Dương Khánh nhận được tin bây giờ cô vẫn chưa đi là thì lập tức gọi điện thoại cho anh.

"Này em họ, việc tối qua là tôi sai, nhưng cậu cũng không thể bắt nhân viên của tôi nghỉ ngang như vậy được..."

Anh một bên nhíu mày, trầm giọng nói.

"Sáng nay cô ấy đã ra khỏi nhà đi làm, bây giờ anh nói không có là như thế nào...?"

Dương Khánh bên này cũng nhíu mày lại.

"Tôi nói này em họ...cô vợ thân yêu của cậu hôm nay không có đi làm"

Anh nghe xong thì lập tức tắt mày, gọi trợ lý của mình vào.

"Điều tra cho tôi...sáng nay phu nhân đã đi đâu...còn có, bây giờ cô ấy dang ở đâu...nhanh lên"

Trợ lý đáp một tiếng rồi xoay người đi làm theo lời dặn.

Quả nhiên là nhân viên ưu tú, xuất sắc của Dương thị, sau một giờ đồng hồ thì trợ lý kia lập tức quay trở lại, trên mặt còn mang theo vài phần lo lắng.

"Thưa sếp, theo như điều ta được...sáng nay phu nhân đã đến công ty nhưng...đã bị một chiếc xe bắt đưa đi, tôi nghĩ phu nhân..đang gặp nguy hiểm"