Đại Boss Xinh Đẹp: Trả Vớ Tôi Về

Đại Boss Xinh Đẹp: Trả Vớ Tôi Về - Chương 8




.

Mới sáng sớm mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt yêu nghiệt kia.

"Ui...anh...anh đến từ lúc nào, tính doạ chết tôi à" cô mở mắt ra, liền la lớn lên khi thấy gương mặt phóng to của anh.

"Anh theo lệnh mẹ đến đây đón em" anh bỏ ngoài tai lời cô nói, cười tiêu soái nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.

*Bốp*

"Nhìn...nhìn cái gì hả" cô thấy anh nhìn liền cầm gối đánh thẳng vào mặt anh.

"Em muốn goá chồng à..." Anh không bận tâm hành động của cô cười nửa miệng nói.

"Goá? Tôi đã có chồng đâu mà goá" cô khinh bỉ nhìn anh nói.

Cái tên này, đúng là không biết xấu hổ là gì!

"Mà tướng em ngủ, trong rất ngon" anh nhìn cô ma mị, vừa nói vừa liếc mắt nhìn bộ ngực đang thoắt ẩn thoắt hiện sau chiếc áo ngủ kitty.

"Anh...tên dê cụ đáng ghét...cút ra ngoài cho tôi" cô bị anh chọc tức liền nổi trận lôi đình, tay chân kết hợp vừa đẩy vừa đá anh ra ngoài.

"Rất quyến rũ..." Anh không phản kháng trước hành động của cô mà cứ theo đà đẩy của cô bước ra ngoài.

Chợt, cả người anh khựng lại...rồi xoay người lại đối diện với cô. Cúi người xuống hôn lên môi của cô một cái thật sâu rồi mới thoã mãn bước đi.

Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã đi mất.

"Hừ...tên đáng ghét, dám ăn đậu hũ của mình...hừ..." Dậm chân bước vào phòng tắm với tâm trạng hết sức không ổn.

---

Mặc một chiếc váy xanh ngọc nhẹ nhàn, mang thêm một đôi búp bê nữa, trong cô rất ư là duyên dáng thuỳ mị.

"Đi thôi!" Cô nhìn anh đang ngồi uống trà trên ghế mà hậm hực thúc dục.

"Ừm...rất đẹp" anh mỉm cười thoã mãn với biểu hiện của cô, đứng dậy vòng tay qua eo cô rồi ôm cô bước đi.

"Buông ra coi..." Cô vừa đi vừa đẩy cánh tay anh ra, ghét bỏ nói.

"Muốn anh bế lên mới chịu sao" anh cười tà mị nhìn con mèo nhỏ đang xù lông kia, cười vui vẻ.

"Không..." Cô liền an phận để anh làm gì thì làm.

Cái tên này, đúng là đủ trò...cái gì cũng nói được, biến thái...quá biến thái.

----

Chiếc xe ô tô dừng lại trước biệt thự nhà họ Dương. Lập tức một bóng đen xoẹt qua rất nhanh xuất hiện trước mặt cô.

"Con dâu bảo bối, mẹ nhớ con quá..." Mẹ anh ôm chầm lấy cô, giọng tha thiết nói.

"Ách...bác ơi..." Cô bị ôm đến chặc không nói nên lời, nhìn sang anh cầu cứu.

"Mẹ, đây là vợ con.." Anh nhăn mặt khó chịu nhìn mẹ mình.

Hừ, đây là vợ anh mà, hở ra là cứ lợi dụng chiếm tiện nghi vậy.

"Thằng con ích kỉ, ta mới ôm có cái mà con đã không cho...hừ" mẹ anh bực mình hậm hực buông tay cô ra liếc mắt nhìn anh trách móc.

"Bác gái...chúng ta vào nhà thôi, kệ anh ấy đi" cô thấy mẹ anh như vậy liền cười cười chủ động nắm tay bà lôi kéo vào nhà.

"Vẫn là con dâu hiểu chuyện...!"