Chỗ đó của đại ca, thật đẹp.
Phong Thiếu An nuốt nước bọt, thật hồng, dài dài, to to, cho dù là màu sắc hay hình dáng cũng thật đẹp.
Phong Thiếu An nghĩ đến cái thứ thô kệch, xấu xí của mình thì lập tức tự ti nhưng Nhất Luân Nguyệt lại vặn vẹo trong lòng cậu, kéo tay cậu áp vào hạ bộ của mình.
"Ưm a~"
Khoảnh khắc lòng bàn tay ấy áp vào hạ bộ của y, Nhất Luân Nguyệt ngửa cổ rên rỉ.
Tiếng rên khiến lòng cậu gợn sóng, sau đó cậu vận dụng theo cách thức vẫn dùng cho bản thân để giúp Nhất Luân Nguyệt.
"Đại ca không sợ. Phái Nhi sẽ giúp đại ca tè ra, làm xong sẽ không khó chịu nữa."
Cậu vuốt ve cây gậy xinh đẹp của Nhất Luân Nguyệt, những vết chai sần và vân tay không ngừng gãi lên quy đầu mẫn cảm. Trước giờ, Nhất Luân Nguyệt chưa từng được trải qua những kích thích như thế, y nhắm mắt lớn tiếng kêu rên.
Tiếng rên của y đã kích thích nửa thân dưới của Phong Thiếu An. Cứng quá, đau quá, cậu dứt khoát cởi phăng quần, thả cây gậy khổng lồ của mình ra rồi vuốt ve cả hai cây cùng lúc.
"Đại ca, Phái Nhi thoải mái quá... Phái Nhi cũng muốn đi tiểu, Phái Nhi cũng tè với đại ca được không..."
Hai người đều ý loạn tình mê, chỉ là Phong Thiếu An vẫn còn tỉnh táo còn Nhất Luân Nguyệt đã đắm mình trong dục vọng, không còn ý thức được gì, chỉ mải miết bật ra những âm thanh chí mạng.
Phong Thiếu An xoay người lại, mặt Nhất Luân Nguyệt nóng bừng, đôi mắt ướt át, ửng hồng, cánh môi mướt mát, gợi cảm tựa cánh đào, đầu v* xinh đẹp, Phong Thiếu An vừa nhìn đã không nhịn được muốn liếm nhưng lại thấy không đúng lắm.
Đôi tay cậu vuốt ve, chơi đùa dương v*t nóng bỏng của hai người nhưng của đại ca xinh quá, Phong Thiếu An không kìm được đem của mình kề bên cạnh đại ca.
Hai cây gậy nóng hừng hực chạm vào nhau, hai người cùng run rẩy, Phong Thiếu An gầm nhẹ một tiếng, còn Nhất Luân Nguyệt ôm cổ cậu ngân một tiếng dài.
Đôi môi đỏ mọng xinh xắn khẽ hé, lộ ra đầu lưỡi đỏ thắm, cuối cùng Phong Thiếu An không kìm nổi mà hôn thật mạnh, đồng thời cũng áp hạ bộ đôi bên lại với nhau, bàn tay ra sức xoa nắn.
Lưỡi của đại ca thật ngọt ngào, mướt mát, môi cũng non mềm như thế, cậu phải làm sao đây? Cậu rất thích hương vị của đại ca, rất thích hôn môi đại ca.
Còn nữa, sao chụm hai cây gậy lại với nhau lại thoải mái vậy nhỉ? Tiếng của đại ca thật dễ nghe, thật hưởng thụ...
Nhất Luân Nguyệt ôm cổ cậu càng lúc càng chặt, đầu lưỡi lành lạnh của Phong Thiếu An cũng khiến y thích mãi không thôi. Y vặn eo, tận hưởng nụ hôn cùng nhưng ve vuốt, đầu v* nhạy cảm còn cọ xát lên quần áo thô ráp của Phong Thiếu An.
Tâm trạng trở nên vui sướng, cơ thể thư thái, muốn, muốn nhiều hơn nữa...
Phong Thiếu An ôm y, vừa hôn vừa cọ xát đôi dương v*t, đại ca ướt ghê, của cậu cũng toàn nước là nước.
dương v*t của Nhất Luân Nguyệt nhảy dựng lên, giọng y du dương cao vút khiến Phong Thiếu An càng mãnh liệt, cuối cùng cũng chạm đến lằn ranh bùng nổ, cậu buông cánh môi của Nhất Luân Nguyệt ra rồi đẩy nhanh tốc độ trên tay...
"Đại ca, Phái Nhi nhịn không được, Phái Nhi muốn đi tiểu, đại ca cũng tè cùng được không... Đại ca, đại ca hự..."
"Ưm a~"
Hai người gần như xuất tinh cùng lúc, chất lỏng quyện lại với nhau, căn bản Phong Thiếu An không thể dừng được, tiếp tục vuốt ve, chất lỏng trắng đục của hai người trộn lẫn trong lòng bàn tay của cậu, cũng quyện vào hạ bộ của nhau.
Phong Thiếu An không kìm được lại hôn thêm cái nữa, trong lòng mừng vui khôn tả, cậu không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng cùng đại ca làm chuyện này, nắm lấy bộ phận riêng tư nhất của nhau như thể của cậu thuộc về đại ca và đại ca thuộc về cậu.
Cậu ôm Nhất Luân Nguyệt rồi hôn mãi mới buông, cả hai đều bối rối, cậu thở dốc một hồi mới bình tâm lại còn Nhất Luân Nguyệt đã dựa vào vai cậu rồi thiếp đi.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Nhất Luân Nguyệt, Phong Thiếu An cứ vuốt ve từng cái rồi lại thêm cái nữa.
Rất thích đại ca, rất thích, rất thích...
Cậu lại đặt một nụ hôn lên vầng trăng bạc của Nhất Luân Nguyệt, sau đó bế đại ca thân yêu tới suối nước nóng để tiêu huỷ chứng cứ phạm tội.
Chết tiệt...
Sau khi tỉnh dậy, Nhất Luân Nguyệt nhớ lại cảnh tượng dâm đãng cuồng loạn với Phong Thiếu An trong lúc đầu óc không tỉnh táo thì y chỉ muốn chết trong tim, giờ y phải đối diện với cái đồ ngốc đó thế nào đây.
Chỉ cần vờ như còn nhớ gì thôi nhỉ, đúng vậy, y vô tình ăn phải quả Thanh Minh rồi hôn mê bất tỉnh, không nhớ gì hết. Dù gì hai người cũng chưa giao thoa sâu hơn, miễn cưỡng cũng có thể lừa được tên ngốc này, nhất định cậu sẽ tin lời y.
Ừm, cứ như vậy đi.
Y bắt đầu vận chuyển chân khí trong cơ thể rồi kinh ngạc khi nhận ra hiệu quả từ dược liệu, tốc độ luân chuyển chân khí trong cơ thể đã tăng lên thấy rõ, sau này luyện nội công chắc chắn sẽ nhanh hơn rất nhiều. Chỉ có điều tác dụng phụ của quả Thanh Minh khó mà tả, có lẽ vừa do y ăn xong lại hấp tấp vận công luôn, đáng ra phải tiêu hoá một lúc.
Đúng lúc đó, Phong Thiếu An vui vẻ chạy lại, trên tay còn cầm theo cái gì đó.
"Đại ca! Mau nhìn xem Phái Nhi nhặt được đồ tốt!"
Phong Thiếu An đặt túi vải xuống đất rồi mở ra, bên trong có mấy ống tre, lúc Nhất Luân Nguyệt mở ra thì vô cùng ngạc nhiên.
"Muối!"
"Là muối! Đại ca! Chúng ta có muối ăn rồi!"
Lâu rồi Nhất Luân Nguyệt không được nếm vị mặn, y quẳng hết những khó chịu trước đó ra sau đầu rồi kéo Phong Thiếu An đi.
"Đại ca đưa Phái Nhi đi đâu?"
Nhất Luân Nguyệt dậm chân lao vút đi, "Ra bìa rừng bắt thỏ! Tối nay nhất định phải ăn thỏ nướng!"
Phong Thiếu An nở nụ cười rạng rỡ, "Đại ca yên tâm, hôm nay, Phái Nhi nhất định sẽ bắt được thỏ!"
Kết quả là hai người ngồi xổm ngoài rừng đến khi mặt trời lặn vẫn không thấy bóng dáng con thỏ nào hết.
"Phong Thiếu An, ngươi chắc chắn ở đây có thỏ ư?"
Thị lực của Phong Thiếu An rất tốt nên cậu khẳng định: "Phái Nhi chắc chắn, lần trước bắt được thỏ vào lúc chạng vạng."
Căn bản là cậu toàn đi tìm đồ ăn vào ban ngày, Nhất Luân Nguyệt không khỏi suy đoán: "Ban ngày qua đây không thấy thỏ à?"
Phong Thiếu An lắc đầu.
"Ta hiểu rồi." Nhất Luân Nguyệt nói: "Thỏ trong thung lũng khác với thỏ bên ngoài, có lẽ chúng thích ra ngoài vào ban đêm. Chúng ta cứ đợi thôi."
Hắn quyết tâm, đêm nay không thể không ăn thỏ.
Hai người ngồi xổm thêm một lúc, quả nhiên đã thấy một gia đình ba con thỏ đang nhảy nhót xung quanh, giống thỏ này toàn thân màu trắng, trên đầu có một chùm lông vàng. Nhất Luân Nguyệt nhận ra loại thỏ này, nó là giống thỏ hoa quế cực kỳ quý hiếm, tên đặt như vậy bởi vì nhúm lông vàng trên đầu có hình dạng giống một đoá hoa quế. Loại thỏ này thường ra ngoài kiếm ăn vào ban đêm, chúng thích mấy loại sâu bọ nhỏ xuất hiện vào đêm hơn là cỏ.
Nghĩ tới con thỏ có hương hoa quế ngọt ngào thì nước miếng suýt ứa ra khỏi khóe miệng Nhất Luân Nguyệt. Phản ứng của giống thỏ này có rất nhạy bén, chỉ cần phát hiện ra một chút dấu vết của kẻ thù là trốn ngay lập tức.
Nhất Luân Nguyệt hướng Phong Thiếu An thủ thế tấn công, không nghĩ tới thằng nhãi này cũng hiểu ý, chủ động vây phía sau đàn thỏ.
Cậu duỗi ba ngón tay, cả hai đồng thời xung kích, gần như dùng toàn lực để tấn công, mỗi người bắt được một con, tiếc là con thỏ cái lại chạy được.
Phong Thiếu An ôm con thỏ đực, mặt tươi như hoa, "Bắt được rồi, đại ca, con thỏ béo quá."
Vốn dĩ Nhất Luân Nguyệt định bắt con thỏ cái nhưng đáng tiếc chỉ bắt được thỏ con, nhỏ xíu, y cau mày.
"Đại ca thả nó đi, nó còn bé mà, mình ăn con thỏ mập này là được rồi."
Cái cục bông nhỏ có nướng lên cũng chẳng được mấy miếng, y thả nó xuống rồi không chờ nổi mà phi vội về hang, muốn ăn thỏ quá đi mất!
Phong Thiếu An khéo léo làm thịt con thỏ rồi lột da nó bằng Hàn Quang kiếm, mổ bụng, rửa sạch rồi nướng trên lửa, một lát sau, mùi thơm quyến rũ đã tỏa ra.
Hai người đều chăm chú nhìn con thỏ gác trên giá củi, không ngừng nuốt nước miếng, họ xin thề, đời này chưa bao giờ háo hức ăn thịt thỏ đến thế.
Cuối cùng, thỏ đã được, cả hai không khách khí, mỗi người bẻ một chân ra gặm, mùi thơm nồng ngập tràn trong miệng, vị giác đang héo mòn đã sống lại.
Thơm thật!
Cắn được mấy miếng, Nhất Luân Nguyệt không khỏi thở dài: "Giờ mà có rượu thì tốt."
Rượu? Phong Thiếu An lập tức nảy ra một thứ, cậu bỏ thịt thỏ xuống rồi lôi ra một cái hồ lô.
Hai mắt Nhất Luân Nguyệt sáng lên, "Đây chẳng phải là bầu rượu của ta hay sao?"
Phong Thiếu An đưa cho y, "Của đại ca. Lúc trước đại ca bị thương mà người bệnh lại không được uống rượu, Phái Nhi sợ đại ca nghiện rượu không nhịn được nên giấu đi cho đại ca. Hôm nay đại ca nhắc đến, Phái Nhi mới nhớ trong bầu này còn rượu."
Nhất Luân Nguyệt mừng suýt khóc, y mở nút ngửi, chẳng hấp tấp uống luôn mà hít một hơi thật sâu, chỉ một ngụm thôi, suýt nữa là không được hít.
"Đây là bữa ngon và khó quên nhất mà ta từng ăn trong đời! Cụng ly!"
Chỉ còn nửa bình rượu, Nhất Luân Nguyệt không dám tu một ngụm lớn, chỉ dám nhấm nháp từng chút, cảm nhận sự êm dịu trong khoang miệng, hương rượu lan từ miệng đến khoang mũi rồi thiêu đốt cổ họng.
"Sướng!"
Đời y chưa bao giờ cảm nhận được rượu ngon như vậy nên y nhấp một ngụm rượu với thịt thỏ, sợ không cẩn thận sẽ hết rượu, cuối cùng y phải chịu đựng hết lần này đến lần khác mới đóng được nút rồi đưa cho Phong Thiếu An.
"Khi nào bắt được thỏ thì đưa cho ta, tranh thủ lúc ta ngủ thì giấu đi, giấu kỹ vào."
Có vẻ Phong Thiếu An dễ dàng hiểu được tâm tư của y nên ôm lấy bầu rượu, "Đại ca yên tâm, Phái Nhi sẽ giấu thật tốt, giấu ở nơi chỉ có Phái Nhi mới biết."
Nhất Luân Nguyệt đành bất đắc dĩ buông tay, y có thể làm gì khác đây? Không chừng phần đời còn lại chỉ dựa vào chút rượu này.
Ai ngờ ông trời giáng xuống cho họ một niềm vui bất ngờ. Hôm sau vừa mới qua trưa, Phong Thiếu An đã hào hứng chạy tới chỗ Nhất Luân Nguyệt luyện kiếm rồi kéo hắn đi.
"Đại ca, xảy ra chuyện lớn rồi, mau tới đây!"
Nhất Luân Nguyệt tò mò, "Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì mà như cháy nhà vậy?"
"Đại ca cứ đi rồi biết!"
Nhất Luân Nguyệt thầm nghĩ, cái tên ngốc này còn học trò đánh đố, ấy vậy mà tới nơi rồi chính hắn cũng ngây người.
Ở chính nơi mà họ rơi từ trên vách đá xuống, vô số vải vóc, quần áo, thức ăn, rượu ngon, cùng tiền giấy và hình nhân liên tiếp đổ từ vực xuống, cứ như mưa.
Nhất Luân Nguyệt chết lặng, "Gia đình giàu có nào phát điên hả?"
Phong Thiếu An nhặt một người giấy lên, trên đó còn vài câu phúng điếu [1] vừa bay xuống, "Đại ca, trên này có chữ!"
Nhất Luân Nguyệt nhìn ký tên: Thích Tiểu Tiểu.
Phong Thiếu An lại tìm thấy một cái ghi Thích Hiểu Dương, "Là Tiểu Tiểu muội muội với Hiểu Dương. Họ tưởng chúng ta chết rồi."
Đồ lễ rơi mãi mới ngừng, trong thoáng chốc, Nhất Luân Nguyệt thấy chật vật không nói lên lời, họ vẫn sống nhưng nếu không thoát được khỏi đây thì khác gì đã chết. Đồ lễ rơi xuống đây xem như không lãng phí.
_____
[1] Phúng điếu: Hình thức thể hiện lòng kính trọng đối với người đã khuất bằng những lễ vật hay điếu văn.