Đại Ca, Chúng Ta Kết Nghĩa Đi

Chương 35: Ngoại truyện. Túm được đại ca, hung hăng bắt nạt




Cơ thể trần trụi màu lúa mạch vô cùng khỏe khoắn và dương v*t thô dài của của Phong Thiếu An đang rong ruổi trong hũ mật khít chặt của Xuân Như Nguyệt.

Hũ mật chật hẹp đã lênh láng nước xuân, nguyên bản là màu hồng phấn giờ đã bị gã khổng lồ ức hiếp tới chín rục, lượn lờ tới lui trong dòng mật dồi dào đã tạo ra những tiếng lép nhép.

Gã khổng lồ vẫn miệt mài không nghỉ trong nơi mẫn cảm, Xuân Như Nguyệt sớm trầm tư trong mê loạn, cơ thể vốn trắng như tuyết lại ửng hồng, ướt át, đôi chân thon dài đang kê cao, cơ thể và dương v*t của Phong Thiếu An đang hăng hái đong đưa không ngừng

Từ trong ra ngoài đều nóng hừng hực, khoái cảm mãnh liệt như những những con sóng lớn ập lên thân thể khiến y chẳng thể suy nghĩ được gì, chỉ đành há miệng, bật ra những tiếng kêu rên vô nghĩa.

Nhiều quá, phái sau sắp hỏng mất rồi.

"Đừng... ta sắp rồi..."

Xuân Như Nguyệt ngước mắt lên, tay chân bấu chặt lấy tấm đệm, vừa kêu rên vừa xuất tinh.

Vì Xuân Như Nguyệt đã lên đỉnh nên nụ cúc co thắt dữ dội khiến Phong Thiếu An run rẩy, cậu nhịn xuống rồi quay sang hôn núm vú đỏ tươi của Xuân Như Nguyệt.

"Chỗ này của đại ca đáng yêu quá, giống như trái anh đào ấy, thật mê người, chụt~"

"Shtt..." Xuân Như Nguyệt thở hổn hển, đôi mắt ửng đỏ: "Thằng nhóc thối, nếu còn nói nhảm nữa thì cút khỏi đây!"

Phong Thiếu An vội vàng đáp: "Đại ca đừng tức giận, Phái Nhi không nói nữa."

Có nói hay không thì cứ phải quất cái đã, đây mới là lần thứ hai họ giao hòa sâu sắc như vậy nên vẫn còn nhiều trúc trắc, Phong Thiếu An chỉ biết hì hục tấn công nhưng ít ra lần này cậu đã biết kiềm chế sức mạnh của mình, chỉ sợ đại ca lại giận nữa.

Khó khăn lắm tìm được đại ca, không thể để y chạy mất.

Sau khi Xuân Như Nguyệt rời đi, Phong Thiếu An vừa nhìn thấy thư đã bật khóc, cậu cứ khóc mãi, ai khuyên cũng không được.

Bà nội ôm cậu vào lòng, cố gắng an ủi cậu, còn nói người ta bỏ đi rồi thì lại tìm người tốt hơn.

"Không, con chỉ cần đại ca thôi, huhuhu."

Lão phu nhân cũng bất lực trước tiếng khóc của cháu trai, "Lão tỷ muội à, ngươi xem chuyện này nên làm thế nào cho phải?"

Ma ma ngồi xuống đất, lau nước mắt cho cậu rồi nói những lời chân thành: "Hồi đó, cha con muốn cưới mẹ con nhưng ngay trước lúc thành thân, mẹ con bỗng thấy sợ hãi nên chạy mất. Cha con không đón được tân nương nên chẳng nói chẳng rằng, mặc luôn hỉ phục tân lang đuổi theo mẹ con. Sau đó, cha con đã thành công đưa được mẹ con về, lúc đó con đã nằm trong bụng mẹ con rồi đấy."

Hai mắt Phong Thiếu An bừng sáng, cậu lập tức lau nước mắt: "Con biết rồi, con nhất định sẽ đưa đại ca về đón năm mới với bà nội và ma ma!"

Sau đó, Phong Thiếu An đi khắp trời nam đất bắc để tìm kiếm tung tích của Xuân Như Nguyệt, cuối cùng cậu bắt gặp Xuân Như Nguyệt đang uống rượu trong thanh lâu, nơi đó là một thị trấn nhỏ ở phía Nam.

Phong Thiếu An giận lắm, trước mặt bàn dân thiên hạ, cậu khiêng Xuân Như Nguyệt đang say túy lúy vào phòng rồi bắt đầu lột đồ mà chẳng nói năng gì.

Bị bắt quả tang khi đang uống rượu ở thanh lâu nên Xuân Như Nguyệt cũng đuối lý, hơn nữa vừa uống được mấy ly đã như mèo tiểu bậy [1], mới hôn mấy cái đã n*ng nừng không nhịn được nên tự giác cởi đồ, thậm chí còn lột sạch quần áo của Phong Thiếu An.

Phong Thiếu An là người đơn thuần, thấy đại ca chủ động như vậy thì lập tức nguôi giận, ngựa quen đường cũ vuốt mông y và bắt đầu xoa nắn.

Phải cấm dục suốt một thời gian nên Xuân Như Nguyệt rất nhớ nhưng cảm giác ngất ngây đến tận xương tủy ấy, chỉ hận không thể lao vào chiến ngay lập tức nhưng cái thứ súc sinh của Phong Thiếu An quá lớn nên y phải lấy một hộp thuốc mỡ từ dưới gối ra.

"Dùng cái này, nhanh lên..."

Ai ngờ trong thuốc mỡ có chứa thuốc kích tình! Quả nhiên, không nên tùy tiện động vào mấy thứ đồ trong nhà thổ.

Chẳng bao lâu, Xuân Như Nguyệt đã bị thiêu đốt trong lửa tình, y đè Phong Thiếu An xuống đút dương v*t của cậu vào phía sau. Đã có thuốc mỡ nên chẳng khó chịu chút nào. Ngược lại, gã khổng lồ đã xâm nhập nên càng nóng bức, khó chịu.

Y chủ động phe phẩy lắc hông, để nuốt chửng gã khổng lồ của Phong Thiếu An, ngửa chiếc cổ xinh đẹp lên rồi rên rỉ hưởng thụ.

Gã khổng lồ khai phá trực tràng đang ngứa ngáy, nó chạm đến nơi sâu nhất khiến những âm thanh lẳng lơ chẳng kìm được cứ tràn ra từ miệng và mũi y, rên đến độ, Phong Thiếu An cũng nóng bừng cả người nên nhổm dậy hôn lên cằm, cổ và xương quai xanh của y.

"Đại ca đẹp quá, đáng yêu thật, Phái Nhi sắp điên mất rồi."

Mặt Phong Thiếu An đỏ bừng, đôi mắt đen nhuốm đầy dục vọng, bàn tay thô ráp nóng bỏng vuốt ve khắp eo và bờ mông săn chắc của y.

Cảm giác này mê hoặc đến nỗi cậu không nỡ buông tay. Chẳng mấy chốc, Xuân Như Nguyệt đã đuối sức, y hôn lên trán Phong Thiếu An.

"Thiếu An, mau làm ta, ta mệt quá, ngươi mau làm ta đi..."

Phong Thiếu An xoay người đè y xuống dưới thân, gác chân y lên vai rồi bắt đầu va chạm, thành ruột căng khít đã dần dần mềm ra khiến bên trong càng thêm ướt át.

"Như vậy đã được chưa? Đại ca, làm như này à?"

"Ưm a." Cơn ngứa ngáy do thuốc kích tình đã dịu dần đi, Xuân Như Nguyệt đắm chìm hoàn toàn trong bể dục vọng, chẳng thèm che giấu những cảm xúc trong mình: "Thiếu An, Thiếu An, chính là chỗ đó, lại ấy ấy ở chỗ đó, đúng, đó chỗ đó a a a..."

Phong Thiếu An liền tận lực chiến đấu với nơi đó, lúc đầu thì vừa rát vừa trướng, tê tê dại dại, mới đầu thì không sao nhưng chuyển động càng lúc càng mãnh liệt, khoái cảm càng thêm sắc bén và ngây ngất làm Xuân Như Nguyệt không thể chịu được.

"Đừng, thôi, nhanh quá, đau, đừng..."

Xuân Như Nguyệt không thể chịu được nữa, y ôm chặt lấy cánh tay của Phong Thiếu An, biểu cảm vừa đau đớn vừa thích thú.

Thoạt nhìn đại ca có vẻ đau đớn nên Phong Thiếu An vội dừng lại, "Xin lỗi đại ca, Phái Nhi không làm, đại ca không đau nữa."

Xuân Như Nguyệt cau mày vì tức, "Ngươi dám!"

Phong Thiếu An run rẩy, lập tức tung đòn tấn công, dương v*t xé toạc lối vào nóng rực, tiến thẳng tới nơi sâu nhất, Phong Thiếu An cũng sung sướng không chịu được.

Cậu tận hưởng cảm giác được hòa làm một với đại ca, thấy hạnh phúc, thỏa mãn cả về thể xác lẫn tinh thần, ước gì cả đời cũng chẳng buông.

"Nụ nhỏ của đại ca càng ngày càng ướt, càng ngày càng nóng. Đại ca giỏi quá, gậy gộc của Phái Nhi sắp cháy rồi."

"Sướng quá, Thiếu An, ngoan, lại ấy ấy chỗ đó của đại ca đi, đừng có ngừng a a a..."

Dáng vẻ vừa khổ sở vừa thỏa mãn của đại ca thật đẹp, thanh âm cũng hớp hồn, Phong Thiếu An không kìm được, càng đâm sâu đâm mạnh, chỉ hận không nhét nốt được hai quả trứng vào bên trong.

Rốt cuộc, Xuân Như Nguyệt cũng không thể chịu được nữa, những đóa hoa trắng nở rộ trong tâm trí y, khoái cảm mãnh liệt khiến y kìm được kêu khóc: "Dừng lại, dừng lại... quá, quá sâu, dừng lại đi~~~"

Thấy y khóc lóc thảm thiết nhưng Phong Thiếu An đang nổ pháo tưng bừng thì đâu còn biết đường dừng lại, cậu bị véo mạnh vào thắt lưng.

"Cái thằng nhóc thối này! Ta bảo ngươi dừng lại hả, không được ngưng, ta bảo dừng cũng không được ngưng lại, có nghe thấy không a a a a~~~"

Phong Thiếu An đang tràn đầy tinh lực, nói làm là làm, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống từ làn da màu lúa mạch của cậu, hoang dại đến động lòng, Xuân Như Nguyệt chỉ liếc qua đã nhộn nhạo tinh thần.

Thấy vầng trăng bạc trên ngực Phong Thiếu An, trái tim y lại nóng lên.

Thoải mái quá, cả thể xác và tinh thần đều được Phong Thiếu An lấp đầy, như thể đã trọn vẹn cả cuộc đời.

Chạy được mấy hôm đầu thấy vẫn ổn nhưng sau đó y lại thấy nhớ, nhớ dáng vẻ Phong Thiếu An gọi y là đại ca cùng nụ cười ngây ngốc, nghĩ đến vẻ mặt nũng nịu và tủi thân của cậu làm y thao thức không ngủ nổi đến nỗi cồn cào ruột gan.

Vốn dĩ, y chỉ muốn dạo chơi ít ngày rồi quay lại tìm cậu nhưng ai ngờ cái thằng nhóc ngốc nghếch này lại đi tìm y như vậy.

Phong Thiếu An dứt khoát bế y ngồi lên người mình, vừa hôn núm vú, vừa ức hiếp từ trên xuống dưới. Ở tư thế này, nụ hoa của đại ca rất chật, sẽ vào được rất sâu.

Bụng dưới của Xuân Như Nguyệt bị đâm phình lên một khối, Phong Thiếu An nhìn thấy rồi không nhịn được đưa tay chạm vào nó.

"Bụng đại ca..."

"Không... a~" Xuân Như Nguyệt cong eo, sâu quá, y không chịu nổi, bị thúc mạnh đến nỗi không thể nói thành lời, vừa mở miệng đã bật ra một tiếng thét lẳng lơ.

Phong Thiếu An vẫn đong đưa, như thể đã nghiện cái trò này, cậu muốn tóm lấy cái nơi phình phình trên bụng Xuân Như Nguyệt, nhưng cậu cứ một mực nhấp vào đó nên cơn đau trướng ở bụng dưới khiến Xuân Như Nguyệt không chịu được.

"Chậm thôi, Thiếu An chậm một chút, đừng đâm, hỏng rồi huhu... Không chịu nổi, dừng lại a a a..."

Lần này Phong Thiếu An đã nhớ dai hơn, chẳng những không dừng lại mà còn đẩy mạnh hơn.

"Đại ca bảo không được dừng... Đại ca bảo dừng cũng không được dừng..."

"Aaa...!!! A~ Phong Thiếu An, ngươi, ngươi chết chắc rồi! Ta sẽ xẻo cái thứ đó của ngươi cho chó! Ta sẽ chặt đầu ngươi để đá cầu aa~!!"

Phong Thiếu An phấn khích đến nỗi chẳng thể dừng, sướng quá, chỉ hận không thể cắm luôn vào nụ nhỏ của đại ca, sao lại có một nơi thoải mái đến vậy.

Cuối cùng, chẳng biết hai người đã ân ái biết bao nhiêu lần trên chiếc giường của thanh lâu, mãi đến khi bầu trời đã trắng xóa mới dừng lại rồi ôm nhau ngủ trên chiếc giường lấm lem.

Lần này, Phong Thiếu An đã tìm được người rồi, cậu không thể buông tay nữa, chưa kể Phong Thiếu An còn vô tình phát hiện ra chương cuối cùng trong cuốn bí tịch vô cùng trân quý mà y đã cất giấu bấy lâu nên cứ rảnh rang là kéo Xuân Như Nguyệt đi song tu.

Phải nói song tu có hiệu quả rất tốt, hai người đều ăn quả Thanh minh nên nội lực tăng lên nhanh chóng, trước Tết Nguyên Đán đã nổi danh thiên hạ.

Tin tức Nhất Luân Nguyệt chính là quỷ trộm Nhất Chi Xuân đã bại lộ, đương nhiên dọc đường sẽ có người tìm đến để "lý luận" với y, còn Phong Thiếu An giàu nứt đố đổ vách nên đừng hỏi, chỉ cần nói là giao tiền.

Đúng vậy, sau khi dẹp tan cuộc phản loạn lần trước, hoàng đế ban cho Phủ tướng quân rất nhiều vàng bạc châu báu, riêng bạc thôi đã tới trăm vạn lượng, phần của Xuân Như Nguyệt cũng chuyển luôn đến Phủ tướng quân.

Tất nhiên, so với tài phú sẵn có của Phủ tướng quân thì kể cả không được ban thưởng thì số vàng bạc châu báu trong phủ cũng đủ cho họ tiêu mấy đời.

Xuân Như Nguyệt đã mơ ước con ếch tuyết vạn năm mà Phong Thiếu An từng ăn, tranh thủ lúc quay về kinh thành ăn Tết thì y cứ nằng nặc bắt Phong Thiếu An theo mình tới núi Ma Vương ngồi canh.

Phong Thiếu An có một bóng ma vô cùng sâu sắc với ngọn núi ấy, "Nếu đại ca muốn có công lực thì Phái Nhi cho đại ca hết, đừng vào đó được không?"

Vốn dĩ, Xuân Như Nguyệt đã lấy đi ba phần công lực của cậu, sao còn không biết xấu hổ mà lấy nữa.

"Không cần, ta muốn có ếch tuyết vạn năm, ếch tuyết vạn năm, ếch tuyết vạn năm!" Y trừng mắt nhìn Phong Thiếu An, giống như một đứa trẻ cố ý ương ngạnh, "Ta muốn! Ếch, tuyết, vạn, năm!"

Phong Thiếu An không còn cách nào, đành xám xịt bước vào núi Ma Vương.

Tuyết đã bắt đầu rơi, nghe nói ếch tuyết lâu năm thích ra ngoài chơi tuyết, không biết có phải là ảo giác hay không nhưng Xuân Như Nguyệt vẫn cảm thấy lần này mình sẽ chẳng về trắng tay.

Kỳ thực bọn họ quả là đã thu hoạch được một chút, tuy không bắt ếch tuyết vạn năm nhưng cũng túm được một con ếch tuyết ngàn năm, thoạt nhìn giống như đã được ba bốn ngàn năm tuổi vậy.

Nó sống được đến tuổi đó cũng không dễ dàng gì, xem như Xuân Như Nguyệt đã mãn nguyện, ít nhất thì y cũng thực hiện được nguyện vọng suốt bấy lâu nay là tìm ra con ếch tuyết năm ngàn năm rồi thuận lợi quay về Phủ tướng quân trong đêm giao thừa.

Khi cả nhà ngồi vào bàn ăn, tiếng pháo huyên náo vang lên, nhìn ngôi nhà tràn ngập hương vị Tết treo kín đèn lồng đỏ thì hốc mắt Xuân Như Nguyệt cũng ửng hồng.

Là cảm giác gia đình, hồi nhỏ, y cũng từng có một ngôi nhà ấm áp, chẳng ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhà không còn, người thân cũng rời bỏ mình.

Xuân Như Nguyệt một mình lang bạt trong giang hồ từ khi còn nhỏ xíu, bị kẻ khác bắt nạt, chịu đói, chịu khát, thiếu chút nữa còn bị lừa bán, tới khi cận kề cái chết lại gặp được sư phụ, đáng tiếc sư phụ đã lớn tuổi, Xuân Như Nguyệt còn chưa kịp trưởng thành thì ông đã qua đời.

Sau khi chôn cất sư phụ, y bắt đầu khổ luyện những bí tịch võ học mà sư phụ để lại, cuối cùng cũng học thành tài rồi đổi tên, xuống núi báo thù cho cha mình.

Y dùng thuốc màu sư phụ để lại vẽ lên trán một vầng trăng bạc cong cong, hoa văn này đơn giản, cũng không khó coi, kể từ đó đã trở thành ấn ký khi y khi hành tẩu giang hồ.

Dấu trăng bạc ấy chìm sâu trong huyết hải thâm thù của nhà họ Xuân, y phải rửa sạch nỗi oan của nhà họ Xuân, phải báo thù rửa hận cho họ Xuân.

Chỉ vì ôm nỗi hận quá sâu nặng mà suýt nữa đã phạm phải sai lầm lớn, may thay, Phong Thiếu An đã kịp thời xuất hiện, giúp y nhìn ra chân tướng.

Mỗi lần làm tình với Phong Thiếu An, y không khỏi nhìn vào dấu trăng bạc trên ngực cậu, khi in dấu ấn ấy, cậu đã hoàn toàn trở thành người của Xuân Như Nguyệt.

Giờ đây, Phong Thiếu An không chỉ trao trái tim cho y mà còn cho y một ngôi nhà ấm áp.

Rượu ma ma đã ủ thật sự rất thơm, bàn tay già nua của bà nội cũng rất ấm áp.

Bà nội nhét một chiếc phong bao màu đỏ vào tay y, đôi mắt ửng hồng, tha thiết nói: "Từ khi con còn nhỏ bà nội đã thích con rồi, bà còn nghĩ thầm: Đứa nhỏ này xinh đẹp như vậy sao lại không phải là con gái cơ chứ? Người ta vẫn nói gái hơn ba như ôm gạch vàng nhưng ma ma lại nói, Phái Nhi ngờ nghệch, cho dù là con gái đi nữa thì cũng không thể đổ vạ cho Tiểu Nguyệt được. Ai ngờ, rốt cuộc thằng cháu ngốc nghếch của bà vẫn hại con, Tiểu Nguyệt, bà nội thật có lỗi với con."

Xuân Như Nguyệt cũng rưng rưng nước mắt, "Bà nội, Thiếu An không ngốc. Đệ ấy tốt với con nhất trên đời, từ nhỏ đã quan tâm con..." Y cũng không muốn nói thêm gì, chỉ nắm chặt tay của bà cụ rồi nói: "Bà nội, con cũng rất nghiêm túc với Thiếu An. Từ giờ trở đi, Tiểu Nguyệt và Thiếu An sẽ cùng hiếu thuận với bà nội, hiếu thuận với ma ma."

Lão thái thái xoa đầu y, trìu mến đáp: "Đứa nhỏ đáng thương, sau này đừng tự coi mình là người ngoài. Phủ tướng quân cũng là nhà của con, bà nội biết con thích đi đây đi đó, ra ngoài phải chú ý an toàn, bà nội và ma ma đều lo lắng cho con, tới khi lễ lạt nhớ phải quay về thăm chúng ta, biết chưa?"

Cuối cùng, Xuân Như Nguyệt cũng không thể kìm được nước mắt, "Tiểu Nguyệt nhớ rồi ạ."

Cầm quân đánh giặc thì may ra còn được chứ giúp Hoàng đế cai trị đất nước thì Phong Thiếu An không thể. Cho nên, cậu thực sự nguyện ý theo Xuân Như Nguyệt hành tẩu giang hồ. Ngoại trừ muốn làm tướng quân thì cậu cũng muốn làm một đại hiệp ngao du thiên hạ, chưa kể có đại ca bên cạnh thì quãng đời còn lại sẽ chẳng bao giờ cô quạnh.

_____[1] Mèo tiểu bậy: Một dấu hiệu cho thấy mèo đang động dục