Đại Ca Không Cô Đơn

Chương 9




14.

Sau khi tôi xác nhận nhiều lần những điều Trình Tử Dịch mới nói đều là sự thật, âm thầm thề với trời, đời này tôi còn uống rượu thì Trình Tử Dịch chính là chó.

Nhưng mà, sau khi im lặng một lúc lâu, tôi bỗng tìm được điểm đột phá...

"Trình Tử Dịch, anh nói xem hôm qua chúng ta đều uống nhiều đúng không?"

Anh gật đầu.

Nghĩ lại cũng đúng, đối phương ba người, một người uống xong muốn kết nghĩa anh em với con dâu tương lai, một người ôm tôi khóc, một người ôm bồn cầu nôn như điên, hẳn là không ai tốt hơn tôi.

Tôi cũng đã quên hết, tôi cũng không tin là họ có thể nhớ rõ.

Hơn nữa tối qua đã kéo gần khoảng cách như vậy, một khi gặp mặt cũng sẽ thân thiết hơn chứ?

Hơn nữa...

Tính cách của ba mẹ của Trình Tử Dịch đều hào sảng, quy tắc trong nhà cũng không nhiều, hôm nay hẳn là sẽ dễ xây dựng cảm tình.

Thật sự không được thì lại uống một chầu rượu.

Ôm ý nghĩ như vậy, tâm trạng tôi thả lỏng hơn nhiều, sau khi rửa mặt thì cùng Trình Tử Dịch xuống lầu.

Nhưng mà...

Lúc xuống đến phòng khách, tôi sợ ngẩn người.

Lầu một bật nhạc nhẹ, tiếng nhạc không lớn, hơn nữa cách âm nhà họ có vẻ rất tốt, chúng tôi ở lầu trên không hề nghe thấy.

Âm nhạc không quan trọng, quan trọng nhất là...

Trong phòng khách, mẹ Trình đang ở trước bàn ăn, đeo tạp dề màu trắng, tóc dài được kẹp bằng kep tóc thả lỏng, lộ vẻ lười viếng.

Mà ba Trình thì đang ngồi trước ghế sofa xem tài liệu, trên bàn đặt một chén trà nóng, ba Trình đeo gọng kính màu vàng, mặc dù là ngồi chỗ làm việc nhưng mà lưng vẫn ưỡn thẳng tắp, chỉ yên tĩnh ngồi đó bình tĩnh đọc sách, lại rất có phong phạm của học giả.

Tôi hơi há hốc mồm, chuyện này...

Hình ảnh trước mặt tôi quá đẹp, khiến tôi hơi nghi ngờ về ký ức ngày hôm qua.

Đây là ba mẹ Trình trong ký ức cùng hô "Năm, sáu sáu sáu..." với tôi sao?

Nghe thấy tiếng bước chân, ba mẹ của Trình Tử Dịch gần như đồng thời ngẩng đầu nhìn sang.

Tôi không khỏi cảm thấy hơi căng thẳng.

Càng khiến tôi khiếp sợ là ba mẹ Trình sau khi tỉnh rượu cứ như là biến thành người khác rồi vậy, ba Trình khí chất nho nhã hiền hòa, ăn nói lịch thiệp, mẹ Trình đoan trang ưu nhã, thành thục dịu dàng.

Chuyện này hoàn toàn trái với tưởng tượng của tôi.

Tôi trợn tròn mắt.

Quay đầu, tôi lặng lẽ liếc mắt nhìn Trình Tử Dịch, thấy anh hơi hơi nhún vai.

Tôi bỗng nhớ đến chuyện ngày hôm qua ở cửa nhà vệ sinh anh muốn nói lại thôi.

Nhưng mà họ cũng không làm khó tôi, nhất là mẹ Trình, thấy tôi xuống lầu, bà lập tức vào bếp bưng thức ăn với dì Trần.

Cũng chỉ là một bữa sáng, mẹ Trình lại chuẩn bị rất đa dạng.

So với bữa ăn sáng phô trương của Trình Tử Dịch hôm qua thì chỉ hơn chứ không kém.

May là, chúng tôi ăn bữa sáng long trọng này cũng xem như vui vẻ.

Không có những câu hỏi về nguồn gốc gia đình tôi, không hỏi điều kiện gia đình tôi như tưởng tượng, mẹ Trình hỏi tôi vài vấn đề, vấn đề nào cũng đến lúc là ngưng.

Lúc ăn cơm, mẹ Trình ngồi bên cạnh tôi, nắm tay tôi nói một câu:

"Sơ Sơ, thật ra dì chọn con dâu chỉ có hai điều kiện."

Tôi khẽ gật đầu, nín thở chờ câu sau của bà.

Thật ra, phản ứng đầu tiên của tôi cứ tưởng là điều kiện của bà là phải biết uống rượu đó.

Nhưng mà đáp án không như vậy, dì nắm tay tôi nói rất nghiêm túc.

Dì nói: "Một, con dâu nhà họ Trình chúng ta phải có nhân cách tốt, tính cách ra sao cũng được, dịu dàng hiền lành cũng được, mạnh mẽ nôn nóng cũng được, đây đều là những cá tính khác nhau của các cô gái, chỉ cần nhân cách tốt, còn lại thế nào chú dì cũng chấp nhận."

"Thứ hai", mẹ Trình nắm tay tôi chặt hơn: "Chỉ cần Tử Dịch thích, chú dì tôn trọng tất cả quyết định của nó."

Thật ra tôi hơi ngạc nhiên.

Dù sao thân phận của Trình Tử Dịch cũng xem như là một tiểu "hào môn" rồi, cánh cửa cha mẹ dễ dàng như vậy sao?

Tôi quay đầu nhìn Trình Tử Dịch, đã thấy anh âm thầm trừng mắt nhìn tôi.

Nói chung, cửa cha mẹ của Trình Tử Dịch này qua đặc biệt thuận lợi, hơn nữa, lúc chuẩn bị đi, còn được mẹ Trình tặng một bao lì xì.

Thật sự là bao lì xì, vốn là được nhét lượng lớn tiền giấy, tiền bên trong nhiều đến không chứa nổi.

Cực kỳ dày.

Ban đầu tôi từ chối không dám nhận, lại bị Trình Tử Dịch giành mất.

Anh nhét bao lì xì vào túi tiền của mình, lạnh nhạt nói: "Được rồi mẹ, tiền này con nhận thay cô ấy."

Nói xong Trình Tử Dịch thậm chí không cho tôi thời gian nói gì, trực tiếp ẵm tôi đi.

Nhưng mà, vừa lên xe, tên này đã ngoan ngoãn giao bao lì xì cho tôi.

Tôi cũng không ngại ngùng mở ra đếm tiền lì xì ngay trước mặt anh...

Sặc...



Thật đúng là một mẹ chồng hùng hồn.

Ngồi trong xe sang của Trình Tử Dịch đếm tiền, tâm trạng tôi rất tốt, giọng nói cũng lanh lẹ hơn nhiều: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Về nhà."

Tôi hơi ngẩn ra, tư thế đếm tiền hơi dừng lại: "Về nhà ai?"

Anh nổ máy xe, quay đầu liếc mắt nhìn tôi:

"Nhà chúng ta."

Tôi cho là anh muốn về nhà tôi, cũng không nói nhiều, điều chỉnh chỗ dựa lưng một chút, ngồi trên xe thoải mái ngủ một chút.

Lúc thức dậy trời đã tối.

Chỗ ngồi không biết đã chỉnh nằm ngang từ bao giờ, ghế lái cũng không có ai.

Lòng tôi căng thẳn, gần như theo bản năng gọi một tiếng "Trình Tử Dịch".

Vừa dứt lời, bên ngoài xe vang lên tiếng trả lời, ngay sau đó, cửa xe mở ra, Trình Tử Dịch thò người nhìn vào, bàn tay đặt lên cửa xe còn kẹp một điếu thuốc đã cháy một nửa.

Tôi lẳng lặng nhìn anh vài giây, không nói gì.

Tôi không quá muốn nói cho anh biết, một người trước giờ vẫn tự cho là độc lập như tôi, lúc thức dậy không thấy anh, bỗng hơi hoảng loạn.

Mà chút hoảng loạn đó, vào lúc anh xuất hiện kia, lập tức biến mất.

Tôi mím mím môi, hơi xúc động.

Người đàn ông thoạt nhìn thổ hào này, thật sự chưa ở bên nhau lâu nhưng lại cho tôi rất nhiều cảm giác an toàn.

Trầm mặc một lát, tôi đổi sang chuyện khác: "Chuyện đó, đến nhà rồi à?"

Nói xong tôi mở rộng cửa xuống xe.

Nhưng mà, vừa mở cửa đã ngẩn cả người, đây là đâu?

Lấy lại tinh thần, Trình Tử Dịch dắt tay tôi vào cửa.

Ừm, cmn lại là một ngôi biệt thự.

Tôi bỗng có cảm giác mình như là một cô bé lọ lem rồi.

Mơ màng nhớ lại trước đây lúc anh giới thiệu tình hình bản thân với mẹ tôi, nói là có một căn nhà lớn, một ngôi biệt thự, hôm nay không phải đã đến nhà của gia đình anh sao, ngôi biệt thự này là sao?

Tôi ngẩng đầu nhìn anh: "Đây là nhà anh?"

"Không phải."

Tôi suýt nữa đã hất tay anh ra: "Không phải nhà anh hơn nửa đêm anh còn dẫn em xông vào trong?"

Trình Tử Dịch nắm chặt lấy tôi, xoay người lại nhìn tôi: "Là nhà của chúng ta."

Tôi: "..."

Tôi cho là anh muốn tự ý xông vào nhà người ta, kết quả anh ở đây chơi trò tỏ tình đấy.

Yên lặng một lúc, tôi đi theo anh vào cửa.

Không đợi tôi hỏi, Trình Tử Dịch bắt đầu chủ động giải thích: "Nhà hôm nay đưa em đến là nhà của ba mẹ anh, nhà đó là của họ, trên danh nghĩa anh chỉ có hai bất động sản, một là bình thường anh ở, chỗ này từ khi xây xong chưa từng ở."

Tôi không nói gì, yên lặng đánh giá căn phòng.

Thật ra, mắt thẩm mỹ của anh về những thứ khác và về phong cách ăn mặc không hề giống nhau.

Ví dụ như lắp đặt thiết bị, chọn phụ nữ.

Đại tẩu cũ tuy là hơi kiêu căng nhưng mà vẻ ngoài thượng thừa, gu thẩm mỹ của thiết bị nơi này cũng không tệ.

Tất nhiên là với gu thẩm mỹ của tôi.

Không tính là quá xa hoa, cũng không có thiết kế lòe loẹt gì, lấy đơn giản làm chủ... ít nhất là hợp gu thẩm mỹ của tôi.

Nhưng mà tôi còn chưa kịp khen ngợi đã thấy Trình Tử Dịch cau mày nói: "Những thứ này đều do mẹ anh thiết kế, xấu chết đi được, chúng ta có thể sửa."

Nói xong Trình Tử Dịch nắm lấy vai tôi, đuôi lông mày hơi nhếch lên: "Chúng ta có thể đập hết xây lại toàn bộ, tường Tv thì làm...hoa nở phú quý được không? Ngụ ý tốt, kiểu dáng cũng đẹp."

Đang nói, ánh mắt anh bỗng sáng lên một cái, thấp giọng hỏi: "Hoặc là phong cách dát vàng thì sao? Cực kỳ bạo."

"..."

Quả nhiên tôi không nên có bất cứ hy vọng gì về gu thẩm mỹ của anh.

Tôi yên lặng một chút, đánh trống lảng.

"Trình Tử Dịch, anh dẫn em đến đây làm gì?"

Nghe tôi hỏi, Trình Tử Dịch cười cười: "Không có gì, chỉ là muốn nói cho em biết, đây là nhà cưới anh chuẩn bị sau khi kết hôn, anh chưa từng dẫn ai đến, em là người đầu tiên."

Trong bóng đêm, tim tôi bỗng đập nhanh vài phần.

Tôi ngồi trên ghế sofa, người này thì ngồi tựa trước mặt tôi: "Có chuyện này muốn thẳng thắn thành khẩn với em."

"Anh nói đi."

Đôi mắt Trình Tử Dịch thoáng vẻ trầm tư, thấp giọng nói: "Thật ra... chuyện xem mắt đó là anh sắp xếp."

Tôi ngẩn ra.

Trình Tử Dịch sờ sờ chóp mũi, có vẻ như đây là biểu hiện khi anh căng thẳng.

Lại yên lặng, bên tai Trình Tử Dịch đỏ lên, cuối cùng có vẻ đã quyết định, cắn răng nói:

"Thật ra là ông đây vừa gặp đã yêu em, sau đó mới tìm hiểu tin tức về em, cố ý tìm người sắp xếp cuộc xem mắt này."



Đêm dần khuya, nơi đây vô cùng yên tĩnh, không có chút âm thanh nào, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.

Không biết là tim của ai bắt đầu đập nhanh, cực kỳ rõ ràng trong bóng đêm.

Tôi miễn cưỡng bình tĩnh lại: "Nhưng mà trước đó chúng ta cũng chưa hề gặp mặt."

Trình Tử Dịch lặng lẽ nhìn tôi: "Vậy em cho rằng ai trả tiền điện thoại di động vượt ngưỡng bị khóa máy của em, thực sự có người tốt thay em trả tiền mà không dùng? Em cho rằng em bị hãm hại đến nhà hàng sang trọng, lúc tính tiền thật sự may mắn trúng được giải thưởng lớn? Em cho rằng nửa đêm bị người ta theo dõi, tên biến thái thấy em ngốc nên nửa đường bỏ chạy?"

Tôi ngẩn ra một lát: "Nên là..."

Trình Tử Dịch hơi nhíu mày, dáng vẻ tranh công.

Tôi từ từ nhíu chặt lông mày: "Nên là, anh theo dõi em?"

Trình Tử Dịch: "..."

Tôi nhìn mặt anh, bắt đầy ép hỏi: "Nên là, rốt cuộc anh yêu em từ ánh nhìn đầu tiên khi nào?"

Lúc này anh lại bắt đầu yên lặng.

Mặc kệ tôi ép hỏi lần nữa, tên này vẫn nói năng cẩn thận, nhưng mà, tên này trước giờ vẫn ngây thơ như vậy, tôi chỉ cắn nhẹ lên vành tai anh, sau đó lại sờ lên cơ bụng anh hai cái, tên này lập tức tước vũ khí đầu hàng.

Theo như anh khai báo: Lần đầu tiên gặp là ở một quán ăn ngoài trời.

Tôi ở bàn bên cạnh uống rượu với bạn, cả đám đều uống rất nhiều, bàn chúng tôi lại chơi nói thật hay thử thách, sau khi tôi thua thì bắt tôi đến hôn một người ở bàn nam bên cạnh.

Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ lại tức giận của cả bàn anh, tôi lảo đảo đi đến, kéo Trình Tử Dịch cưỡng hôn.

Sau đó, đại ca đơn thuần như nước này cũng vì bị một cô gái cưỡng hôn nên... đã yêu từ cái nhìn đầu tiên..

Nhưng mà, về chuyện đó, Trình Tử Dịch lại phản đối:

"Dù sao cũng không phải vừa gặp đã yêu ngay lần đầu, chỉ là..."

Anh lại đưa tay sờ sờ mũi: "Sau đó luôn cảm thấy giận, lại không nên giận một cô gái nhỏ, bèn âm thầm theo dõi em vài ngày, muốn hôn lại một cái đòi lại công bằng, nhưng mà..."

Tôi cướp lời: "Nhưng mà, trong quá trình này lại nhận ra là thích em sao?"

Trình Tử Dịch xấu hổ gật đầu.

Thật sự là... cmn tình yêu diệu kỳ mà.

Yên lặng một lúc, Trình Tử Dịch lại nghiêm túc sửa lại: "Không đúng lắm, lúc đó vẫn chỉ là thích."

Tôi nhíu mày, cũng không căng thẳng như vậy, cười híp mắt nhìn anh: "Là lúc nào mới tiến thêm một bước?"

Trình Tử Dịch vẫn chưa đáp lời, gương mặt lại đỏ hơn: "... vào."

"Vào ngày xem mắt hôm đó, em uống say, đẩy ngã anh."

"..."

Nói xong, tên này có vẻ như nhớ lại, vẻ vi diệu trên gương mặt khiến lòng tôi căng thẳng.

"Trình Tử Dịch."

Tôi đỏ mặt gọi anh: "Hôm nay anh đưa em đến đây là để nói chuyện này?"

"Tất nhiên không phải."

Trình Tử Dịch hờ hững đáp, sau đó bỗng khom đầu gối quỳ trước mặt tôi.

Cũng tiện tay móc một cái nhẫn kim cương trong túi ra, đưa đến trước mặt tôi.

"Chu Ngữ Sơ, cho em cơ hội làm đại tẩu, có làm không?"

Chuyện cầu hôn này... đúng là rất Trình Tử Dịch.

Nhưng mà tôi cúi đầu nhìn anh: "Có làm hay không để sau đi, anh có thể đứng lên trước không?"

Trình Tử Dịch ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Vì sao?"

"Anh... cmn, thấy ai cầu hôn mà quỳ hai gối không? Anh thăm mộ à?"

"..."

Mặt Trình Tử Dịch biến sắc, lặng lẽ đổi thành quỳ một gối.

Đêm nay anh gần như theo thói quen sờ sờ chóp mũi, thận trọng hỏi: "... Có làm không?"

Tôi giành lấy nhẫn kim cương đeo lên tay: "Làm, kẻ ngu mới không làm."

Trình Tử Dịch có vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, một giây sau, anh bỗng đứng lên, một tay ôm lấy ngang hông tôi.

Trời đất quay cuồng, tôi theo bản năng ôm lấy cổ anh: "Anh..."

Trình Tử Dịch liếm liếm môi: "Cầu hôn xong, là người của anh."

"Nên là?"

Anh ôm tôi đến lầu hai, giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu tôi: "Em đoán xem?"

Tôi ôm chặt lấy cổ anh, yếu ớt hỏi: "Chơi đánh bài?"

Trình Tử Dịch cười: "Được."

Sau đó... hai chúng tôi thật sự đấu địa chủ cả đêm.

Đại ca không hổ là đại ca, đàn ông như một dòng nước trong.

TOÀN VĂN HOÀN