Đại Ca Mau Chạy, Chị Dâu Đến Rồi

Chương 10:




"Chị... chị gái xinh đẹp, cho anh nhà chúng em mượn cái xe lăn nhé."
"Ơ... ơ, này anh kia..."
Người phụ nữ há hốc miệng trợn mắt với tay gọi, nhưng chàng trai đã đẩy chiếc xe lăn chạy đi mất, gương mặt người phụ nữ vô cùng hoang mang.
Vừa mới đỡ ba đứng dậy đi vài vòng cho khỏi mỏi lưng trong lúc chờ kết quả của bác sĩ, tự dưng từ đâu cậu ta chạy tới lấy mất chiếc xe?
Người phụ nữ ngây ngốc quay sang nhìn ba, vẻ mặt ông cũng không khác gì cô. Ông chậc chậc lưỡi nói.



"Thanh niên trai tráng bây giờ sao lại muốn ngồi xe lăn rồi?"
Người phụ nữ lắc đầu tỏ ý không biết, xong liền dìu ông lại hàng ghế ngồi xuống.
Phong hì hà hì hục đẩy nhanh chiếc xe chạy về phía Trình Sâm đang lấp ló trốn Chỉ Nhiễm.
"Đại Ca mau ngồi lên."
Trình Sâm nghe xong cũng leo lên ngồi, thôi thì đành tùy cơ ứng biến. Đỡ hơn là bị cô phát hiện. Xong xuôi Phong liền chậm rãi đẩy hắn đi về hướng phòng bệnh.

"Nhiễm Nhiễm!"
Trình Sâm mỉm cười nhẹ giọng gọi, nét mặt hết sức bình tĩnh như thể không có chuyện gì, cô nghe tiếng thì liếc mắt nhìn, trông thấy hắn Chỉ Nhiễm bặm môi bước lại.
Đàn em của hắn lập tức nở nụ cười chào cô.
"Tôi mang đồ ăn tới đang để ở trong phòng."
Gương mặt Chỉ Nhiễm không cười chất giọng nhẹ nhàng vang lên, đôi mắt có chút lạnh nhạt nghiêm nghị. Tự dưng khi hắn nhìn vào lại chột dạ lòng không yên. Trình Sâm liếm môi một hồi liền nói lời cảm ơn.
"Nếu... chân chú đã không sao, thì từ ngày mai tôi sẽ không đến nữa."
Chỉ Nhiễm bình thản nói tiếp, ánh mắt ngay lập tức dời xuống chân hắn không còn băng bó, Trình Sâm và bọn đàn em toàn thân cứng nhắc chết lặng.
"Nhiễm... Nhiễm."
"Chú không cần phải đóng giả ngồi xe lăn, vừa nãy tôi đã nghe y tá nói rồi! Chân chú không bị sao cả."
Trình Sâm tái mặt, biết không thể giấu giếm liền đứng bật dậy nắm chặt tay cô, lắp bắp giải thích, bộ dạng thành khẩn.


"Tôi... Tôi không có ý muốn gạt em. Nhiễm, em đứng giận tôi."
"Tôi không giận chú."
Vừa nói Chỉ Nhiễm vừa gạt tay hắn ra. Khi sáng cô có nhận được tin nhắn của hắn, nhưng vì lo lắng nên cô đã đến. Lúc vào phòng thì chẳng thấy ai, Chỉ Nhiễm ra ngoài muốn hỏi y tá lại vô tình nghe hai ba chị y tá đang trò chuyện nhỏ. Bệnh nhân phòng 301 không bị thương nặng nhưng lại bỏ số tiền lớn để được nằm viện một tháng.
Kỳ thực, lúc biết chuyện Chỉ Nhiễm rất giận vì hắn dám lừa gạt cô, nhưng khi ngồi ngẫm nghĩ kỹ lại thầm cám ơn trời, lỡ mà sau này chân hắn khó đi lại bình thường, chắc chắn cô thấy tội lỗi áy náy lắm, giờ không sao thì may rồi.
"Không còn gì vậy tôi về trước..."
Dứt lời, Chỉ Nhiễm rảo bước ra khỏi bệnh viện, Trình Sâm muốn chạy theo nhưng thấy nét mặt cương quyết của cô lại chẳng dám. Hắn chỉ biết đứng đờ nhìn cô đi khuất.
"Đại Ca... Con gái nói có là không, nói không là có, chị Nhiễm Nhiêm tuy ngoài miệng nói không giận, cơ mà trong lòng lại hận anh thấu xương."
Tên đàn em sờ cằm đăm chiêu lên tiếng. Trình Sâm cau mày đen mặt lườm.
Chết tiệt! Lửa chưa đủ cháy to ư? Còn tạt dầu vào?
***

Sau này hôm đó, đúng thật Chỉ Nhiễm chả còn đoái hoài gì tới hắn. Trình Sâm gọi điện hay gửi tin nhắn cô cũng không trả lời.
Hắn lui tới sạp hoa quả của bố cô cũng chẳng thấy Chỉ Nhiễm, phải đợi đến lúc tối cô mới ra phụ giúp ông dọn dẹp, hắn chả dám xuất hiện, thành thử chỉ đứng từ xa nhìn.
Tình trạng cứ kéo dài suốt một tuần khiến hắn vô cùng khó chịu. Hắn rất rất nhớ cô, rất muốn nhìn thấy nụ cười của cô.
"Đại Ca! Đại Ca. Em đã nghe ngóng được tình hình của chị Nhiễm."
Trình Sâm sáng mắt, ngồi bật dậy khỏi ghế sô pha. Sau khi nghe đàn em báo cáo xong, Trình Sâm liền chạy tới chỗ Chỉ Nhiễm làm việc giao đồ ăn.
Chả là bố Chỉ Nhiễm dự định chuyển sang nhà mới rộng rãi hơn một tẹo, để con gái thoải mái, tiện việc đi thư viện, và đi học.
Chỉ Nhiễm không muốn bố vất vả một mình, nên ngoài giờ ôn bài cô sẽ ra ngoài đi làm kiếm thêm.
(...)
"Đại... Đại Ca, anh đi đâu vậy ạ?"
"Đi xin việc làm."


"Ả? Chị Nhiễm đang cần tiền anh trực tiếp đưa là được mà."
Trình Sâm nhếch mép, trường hợp đó áp dụng với người khác thì được, nhưng Chỉ Nhiễm nhà hắn hoàn toàn vô tác dụng.
Hắn không muốn cứ tiếp tục khiến hình ảnh đi xuống trong mặt cô.
Đứng trước cửa hàng, vẫn còn treo bảng tuyển dụng. Trình Sâm từ từ tiến vào.
"Ông chủ! Tôi muốn xin việc làm."
Chủ quán mập mạp ngoáy đầu nhìn, tỉ mỉ quan sát người đang ở trước mặt, thầm đánh giá, bộ dạng cao ráo, loại trang phục khoác trên người đoán chừng không rẻ. Cánh tay phải còn có vài hình xăm, khiến ông chủ khựng lại lưỡng lự khó xử.
"Quán chúng tôi..."
"Tôi làm việc vô cùng chăm chỉ, hơn nữa lại rất đẹp trai thì hoàn toàn thích hợp..."