Thẩm Lạc Tình tròn mắt nhìn bức ảnh lớn được treo trên tường, hóa ra đây không phải là cửa sổ mà là một bức ảnh.
Khẽ nheo mắt, cậu làm sao có thể không nhận ra hai khuôn mặt trong bức ảnh này được? Một bên là Phan Diệp Chân người vừa nãy còn ở đây với cậu, và người còn lại… chắc hẳn là Lạc Thiên Vũ bởi lẽ gương mặt này quả thật là giống cậu y đúc. Nếu không phải bản thân là con một cậu còn cho rằng mình có anh em sinh đôi thất lạc.
Nhìn hai thiếu niên trong bức ảnh, nụ cười của cả hai vô cùng rạng rỡ nhất là Phan Diệp Chân đủ để thấy họ có khoảng thời gian vui vẻ cỡ nào. Bức hình này có lẽ được chụp khá lâu rồi. Bởi lẽ trong ảnh nhìn hắn có vẻ như là thiếu niên cấp ba, xem ra tình cảm đúng là rất sâu đậm do đó mới có thể giữ gìn bức ảnh này đến hiện nay. Hắn quả thật rất si tình
Đánh mất sang người con trai bên cạnh. Tuy gương mặt hoàn toàn giống với cậu nhưng mà khí chất có thể nhìn ra không giống nhau chút nào. Người kia mang nét trầm tính, đôi mắt có chút sụp xuống mang chút u buồn, nụ cười trên môi khẽ nở một cách nhẹ nhàng. Chắc hẳn là một người dịu dàng chu đáo, so với cậu thì… Thẩm Lạc Tình ba chấm suy nghĩ…
Người ta thường nói mối tình đầu là mối tình khắc cốt ghi tâm. Có lẽ vì vậy nên hắn mới không thể quên được người con trai ấy…
Bỗng nhiên cậu có chút mơ hồ, nơi ngực trái xuất hiện một cảm giác gì đó ầm ĩ.
Cảm giác này không phải là lần đầu tiên mà cậu cảm nhận được, bởi từ khi nhận được sự quan tâm từ hắn, có gì đó trong lòng Thẩm Lạc Tình vốn đã thay đổi từ rất lâu, chỉ là cậu cố chấp gạt nó đi mà thôi…
“Đại ca à, em chắc chắn anh đã rung động rồi!”
Lời nói của Lý Sâm thoáng chốc ùa về trong tâm trí Lẽ nào thằng nhóc đó thật sự đoán trúng? Cậu vậy mà tương tư người ta mất rồi?
…
Sau khi Phan Diệp Chân trở lại phòng, cả hai cũng chưa mở lời nói chuyện với nhau câu gì. Hai người cứ im lặng mà ngồi uống nước của bản thân. Lâu lâu cậu sẽ đánh mắt sang hắn rồi lại âm thầm thu liễm trở về. Phan Diệp chân cũng cảm thấy có ánh nhìn hướng về mình nhưng mọi khi ngước lên thì chỉ thấy cậu vẫn đang im lặng dùng nước.
- Khụ! Anh…tìm được người kia chưa?
Có lẽ cả Thẩm Lạc Tình cũng không ngờ rằng bản thân lại là người lên tiếng đầu tiên nhưng mà ý chí của cậu không được chính mình vì thế nên buộc miệng lên tiếng.
- Người kia? Ý cậu là Vũ Vũ?
Nghe thấy lời hắn đáp, cậu khẽ gật đầu xác nhận.
- Vẫn chưa có manh mối gì lớn…
Phan Diệp Chân nhìn tách cafe trong tay. Tâm tình có phần hơi sầu não. Hắn đã tìm rất lâu rồi nhưng mà đến giờ vẫn chưa có tin tức gì hữu dụng về người mà hắn thương. Vũ Vũ cứ như biến mất khỏi thế gian này vậy. Giống như hoàn toàn muốn trốn tránh hắn. Nghĩ vậy, tâm tình lại chùng xuống một bậc, mà ở phía đó diện Thẩm Lạc Tình thấy biểu cảm của hắn như vậy tâm trạng cũng không tốt hơn là mấy. Hóa ra cảm giác tương tư là như thế này…cậu trước giờ luôn khinh bỉ nó vậy mà không ngờ chính bản thân đã rơi vào trường hợp ấy…
Đúng là nói là có bao nhiêu phần mất mặt!
- Anh cứ tính tìm người đó cả đời sao? Ví dụ tìm một ai đó quen thì thế nào?
Thẩm Lạc Tình vừa nói vừa hút một ngụm nước, cậu cố gắng làm ra vẻ không quan tâm chỉ mong hắn không cảm nhận được sự bất thường từ phía cậu.
- Ừm, biết sao đây! Quên không được!
Phan Diệp Chân cười trừ, ánh mắt có biết bao phần là si mê như một kẻ ngốc. Hắn cũng muốn có thể thoát khỏi quá khứ lắm chứ? Cả ngày đau thương nhớ về một người thì có gì hay đâu? Nhưng mà hắn lại không tài nào có thể làn được Lạc Thiên Vũ giống như một miếng kẹo cao su dính vào cuộc đời hắn. Dù có muốn thế nào cũng không thể tách ra được.
- Hmm, nếu tôi thích anh thì sao? Dù sao chúng ra cũng đang là quan hệ hợp tác, anh nghĩ sao nếu nó thành thật!
Thẩm Lạc Tình không ngờ bản thân sẽ nói ra những lời này. Nhưng mà lời đã thốt ra cũng chẳng thể nào nuốt ngược lại được. Cậu đang vờ bình tĩnh để xem biểu cảm của đối phương. Quả nhiên hắn rất bất ngờ khi nghe lời nói đó của cậu. Nhưng mà chưa được một phút hắn đã trở lại trạng thái ban đầu. Miệng còn khẽ cong lên một độ nhỏ.
- Cậu lại đùa rồi! Làm sao cậu có thể thích tôi được chứ? Vả lại, dù cậu và em ấy rất giống nhau nhưng căn bản vẫn không phải là một! Vì thế tôi cũng không thể xem cậu là thế thân của em ấy mãi được!
Hắn rất thành thật cũng rất xúc tích ngắn gọn. Thành thật xúc tích đến mức khiến cõi lòng người khác muốn ê ẩm.
Thẩm Lạc Tình siết lấy ly nước trong tay. Cố ngăn tâm tình như gợn sóng của mình.
Cậu mỉm cười, giọng nói hơi lạc một chút nhưng mà có lẽ chỉ mình cậu biết tông giọng của mình như thế nào mà thôi.
- Ha, đùa chút thôi! Tôi không có sở thích bị bạo ngược!