Cảm ơn…
Lạc Thiên Vũ gật đầu, sau đó để yên cho người kia rót rượu. Sắc mặt có phần hơi trùng xuống.
- Lâu rồi không thấy cậu có biểu cảm như vậy…
Tống Thụy là thật lòng quan tâm. Bởi lẽ dù sao quan hệ của họ cũng không phải một lời nói hết. Nếu nói không có tình cảm thì chắc chắn là nói dối.
- Lo cho tôi à?
Lạc Thiên Vũ lắc nhẹ ly rượu trong tay, con người ánh lên tia dịu dàng nhìn người đối diện. Xem ra mèo nhỏ thật sự lo lắng cho y…
- Yên tâm đi, tôi không sao…
Lạc Thiên Vũ uống lấy một ngụm, dòng rượu cứ thế chảy vào thanh quản, vị ngọt đắng hòa huyện khiến tâm tình phức tạp như có chút được xoa dịu.
- Gặp lại người quen cũ sao?
Cái này chỉ là suy đoán của gã mà thôi nhưng mà có vẻ nó lại đúng…
Lạc Thiên Vũ không trả lời thay cho lời thừa nhận. Y nhìn xa xắm, một hồi lâu sau mới cất tiếng.
- Chúng ta cũng có nhiều phần giống nhau lắm chứ?!
Dù gã không biết y gặp lại ai nhưng y thì thừa biết lần trước tâm trạng gã tồi tệ là vì lý do gì. Dù sao trong chuyện của hai người y luôn là kẻ nắm thế thượng phong cơ mà…
Lạc Thiên Vũ không đáp vì cũng rõ lời trong miệng y. Giống nhau ở chỗ đều là những kẻ lạc lối, mất đi một người bạn một người thân tri kỉ. Nhưng mà gã và y vẫn còn khác nhau xa lắm…Mà cũng có thể chỉ có gã nghĩ vậy.
- Không cần lo lắng đâu! Mọi chuyện rồi sẽ ổn mà thôi!
Lạc Thiên Vũ cười nhẹ trấn an chàng trai đối diện nhưng mà có vẻ như tự làm thế với bản thân thì đúng hơn.
Tống Thụy thấy vậy cũng không nói thêm gì. Gã im lặng cùng người kia uống rượu. Đôi lúc lời nói chẳng có tác dụng bằng sự im lặng. Cứ như vậy coi chừng sẽ tốt hơn nhiều…
…
“Phiền phức thật…”
Phan Diệp Chân siết chặt ly rượu trong tay, tâm tình như bị chó gặm đi mất. Hắn vừa mới cãi nhau với ba mẹ một trận. Do đó tâm tính vốn đã không yên lại càng trở nên bực dọc.
“Mọi chuyện đã qua rồi mà! Con không thể buông bỏ quá khứ được sao?”
“Diệp Chân! Bây giờ con và Lạc Đình đang như thế nào hả? Con làm vậy không thấy có lỗi với thằng bé sao?”
Chuyện hắn và Lạc Thiên Vũ gặp lại nhau ba mẹ hắn sau cùng cũng biết tất cả. Dĩ nhiên với năng lực của hai người họ chuyện này sễ dàng như trở bàn tay cơ mà. Nhưng mà hắn vẫn không vui vẻ gì. Tại sao họ không hiểu cho hắn chứ?! Tình cảm là thứ khó có thể diễn tả bằng lời, sao họ có thể xem như cỏ rác mà muốn vứt bỏ liền vứt bỏ?
Phan Diệp Chân mang tâm tình không mấy vui tươi mà ngập tràn trong men rượu, có lẽ chỉ như vậy mới khiến cõi lòng hắn an yên thêm một chút, khiến nỗi đau trong lòng hắn vơi nhẹ đi…
- Anh đẹp trai, sao vậy? Tâm trạng rất tệ sao?
Một thanh niên dáng người mảnh khảnh, cơ thể quyến rũ với bộ đồ ôm sát người. Giọng nói ngọt ngào, mang thêm phần dịu nhẹ khiến người ta ưa thích. Nhưng mà Phan Diệp Chân lại không cảm thấy như vậy, hắn chỉ cảm thấy tên kia thật phiền phức mà thôi. Do đó lúc đầu mới không muốn để ý trả lời, tự nghĩ rằng người kia cảm thấy phiền phức sẽ rời đi. Nhưng mà hắn nghĩ đơn giản rồi. Tên kia thấy hắn im lặng lại càng hứng thú, càng được nước sấn lại gần. Phan Diệp Chân lúc này mới cảm thấy phiền cực kỳ. Vừa định lên tiếng đuổi người thì đã có ai đó làm thay. Mà giọng nói này hắn dĩ nhiên nhận ra là của ai rồi.