Đại Chúa Tể

Chương 1433: Thanh Diên Tịnh xuất hiện




ầm ầm!

giữa thiên địa, tiếng nổ không ngừng vang lên, phù đồ huyền chân đạp hư không, đứng chắp tay, bên trên đó, hắc bạch quang luân to lớn không ngừng xoay tròn, xoắn nát những dải linh lực cực đại đang ùn ùn đánh tới kia.

lúc này, khoảng cách giữa nó vào hộ tộc đại trận ngày càng gần, bất luận Mục Trần có thúc giục sức mạnh của đại trận như thế nào đi nữa cũng không thể rung chuyển.

Một màn này lọt vào trong mắt đông đảo cường giả, bọn họ đều không khỏi có chút cảm thán, thánh phẩm chi uy đúng là không cách nào tưởng tượng nổi, lúc trước Mục Trần dựa vào sức mạnh của hộ tộc đại trận này, hầu như áp chế hoàn toàn tất cả các trưởng lão phù đồ cổ tộc, thế mà giờ đây lại bị một mình Phù Đồ Huyền ép cho chỉ có thể cổ thủ bên trong đại trận, không dám cứng rắn va chạm.

Trên một ngọn núi cách đó không xa, ba người linh khê, long tượng, thanh sương thấy cục diện như vậy, đều hơi biến sắc mặt, trong mắt thoáng hiện vẻ lo âu.

nhưng mà bọn họ cũng hiểu, đối mặt với cục diện thế này, bọn họ có sốt ruột hơn nữa cũng chỉ vô bổ, chỉ có thể không ngừng cầu nguyện trong lòng, mong Mục Trần cỏ thể kiên trì tiếp.

"làm sao bây giờ". Một nơi khác, Thanh Huyên lo lắng nhìn về Thanh Thiên mạch thủ, theo tình huống này, sợ rằng không bao lâu nữa Mục Trần sẽ hoàn toàn lộ ra dấu hiệu thua cuộc.

Thanh thiên mạch thủ nghe vậy, lại là lộ ra vẻ mặt cười khổ, lắc đẩu một cái: "Nếu đại trưởng lão thực sự nổi giận, chúng ta căn bản là không thể nhúng tay, có điều ngươi cũng không cần quá lo lắng, cho dù bắt được Mục Trần, đại trưởng lão cũng sẽ không hạ độc thủ"

Thanh huyên cắn răng nói: "Cho dù không hạ độc thủ nhưng bọn họ cũng có thể nhốt Mục Trần lại, hẳn sẽ làm trễ nải thời gian của hắn?"

Mục Trần thiên phú trác tuyệt, có cửu thần mạch, hiện giờ đang tăng tiến dũng mãnh, hướng tới đỉnh phong, nếu bị nhốt lại sẽ trì hoãn thời điểm tốt nhất của hắn, tương lai cho dù có cơ duyên đi nữa, muốn đạt tới đỉnh phong cũng phải bỏ ra nhiều thời gian cùng giá lớn hơn.

Thanh thiên mặt mũi khổ sở, chỉ có thể thở dài ngao ngán, nói: "Nếu thật sự đến mức đó, chúng ta liền nghĩ cách lén thả hắn đi, mặc dù như vậy sẽ bị đại trưởng lão trách phạt".

Thanh huyên cũng thở dài bất lực một tiếng, sợ rằng hiện giờ cũng chỉ có nước như thế.

Trên ngọn núi của Ma Ha cổ tộc, Ma Ha u mặt nở nụ cười, khẽ cười nói: "Lần này tới phù đồ cổ tộc đúng là không uổng công, được thưởng thức một màn kịch lớn đặc sắc"

Những cường giả Ma Ha cổ tộc khác cũng rối rít gật đầu,dáng vẻ chờ xem náo nhiệt, là người của Ma Ha cổ tộc, bọn họ dĩ nhiên là mong sao phù đồ cổ tộc đại loạn, hôm nay Mục Trần này khiến cho Phù Đồ cổ tộc long trời lở đất, cũng là phù hợp với lợi ích của Ma Ha cổ tộc bọn họ.

"Có điều Mục Trần này cũng quá mức ngây thơ, mặc dù không biết hắn làm thế nào mà lại nắm trong tay hộ tộc đại trận của Phù Đồ cổ tộc, nhưng 10 phần sức mạnh của đại trận,sợ rằng hắn cũng chỉ có thể vận dụng được 3-4 phần, chỉ có vậy mà dám khiêu chiến phù đồ huyền, thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày"

Ma Ha u cười giễu cợt một tiếng, sau đó lười biếng nói: "Cũng được, để cho Mục Trần này bị phù đồ cổ tộc bắt cũng tốt, tránh đến lúc đó Ma Ha cổ tộc ta khai mở "Vạn cổ Hội" thì lại thêm một tên chướng mắt"

Hiển nhiên, trong mắt bọn họ,hôm nay Mục Trần này hẳn phải thua không thể nghi ngờ.

Phù đồ huyền chân đạp hư không, từng bước một hướng về phía hộ tộc đại trận, hai mắt lãnh lệ của hắn nhìn về phía Mục Trần đang trốn trong đại trận, tiếng quát như sấm: "Tội tử, thời điểm này rồi còn dám ngoan kháng?"

Trong đại trận, lúc này Mục Trần chậm rãi mờ 2 mắt ra, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua phù đồ huyền, không trả lời, chỉ là hai tay kết ấn, trong nháy mắt, đại trận hộ tộc vận chuyển, giữa tiếng nổ ầm ầm, lại có một tòa bảo sơn một lần nữa ngưng luyện ra, trực tiếp mang theo cái bóng to lớn của mình trấn áp về phía Phù Đồ Huyền.

Phù đồ huyền thấy vậy, nhất thời chân mày dựng lên, tức giận trong mắt bộc phát, hai tay hắn hợp lại, đột nhiên kết ấn, trong nháy mắt, hắc bạch quang luân bành trướng to ra, chớp mắt đã hóa to đến mấy vạn trượng.

Bên trên đó, hai màu hắc bạch vận chuyển, dường như tản ra sức mạnh có thể ma diệt thiên địa, thậm chí, dưới sự vận chuyển của 2 màu hắc bạch, ngay cả không gian cũng sụp đổ hoàn toàn.

ầm!

Hắc bạch quang luân trực tiếp đụng vào bảo thạch sơn nhạc, chỉ thấy ánh sáng hắc bạch phát ra, ngọn núi lúc trước có thể dễ dàng trấn áp đám người mặc đồng, huyền quang lúc này đang bị tan rã với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

ngắn ngủi thời gian mấy hơi thở, hắc bạch quang luân phóng lên cao, còn bảo thạch sơn nhạc đã hóa thành bụi bặm đầy trời, phiêu tán xuống, tựa như một trận huyễn lệ quang vũ (mưa ánh sáng huyễn lệ)

Mục Trần thấy cảnh này, con ngươi cũng hơi co rụt lại, thánh phẩm cường giả quả thật là đáng sợ, hiện giờ hắn đã thúc giục đại trận đến mức cực hạn mà bản thân có thể thúc giục, nhưng vẫn không thể nào chống đỡ được phù đồ huyền.

ùng ùng!

Hắc bạch quang luân vọt về phía hộ tộc đại trận, khi sắp tới gần, hắc bạch quang luân chợt bộc phát ra ánh sáng, trực tiếp biến thành một bàn tay hắc bạch khổng lồ, mạnh mẽ chụp về phía hộ tộc đại trận.

rắc rắc!

Hắc bạch đại thủ va chạm với đại trận hộ tộc, nhất thời 2 bên bộc phát ra linh lực trùng kích kinh khủng, nhưng hắc bạch đại thủ lại cực kỳ khủng khiếp,từng chút một cứng rắn xuyên vào trong đại trận, sau đó, dưới vô số tiếng kinh hộ, nặng nề bắt về phía Mục Trần.

Hiển nhiên, phù đồ huyền này đang định bắt Mục Trần ra khỏi đại trận, tước đoạt quyền khống chế đại trận của hắn.

"Ranh con ngu xuẩn cuồng vọng, bất kính trưởng bối, Thanh Diên Tịnh không dạy được ngươi, hôm nay lão phu liền tự mình tới dạy dỗ ngươi, cho ngươi hiểu được thế nào là tôn ti!". Tiếng quát lạnh của phù đồ huyền quang vọng thiên địa, hắc bạch đại thủ kia như bàn tay của thần linh, bao phủ toàn bộ không gian 4 phía quanh Mục Trần, khiến hắn không thể chạy thoát.

đông đảo cường giả nhìn cảnh này, đều âm thầm lắc đầu, cục diện thế này, Mục Trần thật sự không còn đường để trốn.

"Điêu thúc, mau gọi cha tới!". Lâm tĩnh thấy cảnh này, nhất thời khuôn mặt khẽ biến, túm lấy cánh tay lâm điêu, vội vàng nói.

Bên cạnh tiêu tiêu cũng nhìn về phía dược trần, trong con ngươi yêu mị có vẻ lo lắng.

Lâm điêu cùng dược trần cũng khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn nhau, gật đầu một cái, định gọi viêm đế cùng võ tổ đến.

nhưng mà, trong nháy mắt khi bọn họ đang định động thủ, chợt bọn họ cảm nhận thấy điều gì, động tác trên tay không hẹn mà cùng dừng lại, có chút hoài nghi nhìn về phía sau lưng Mục Trần, chỉ thấy, không gian nơi đó chợt vỡ ra, dường như có một thân ảnh mảnh khảnh đang từ trong đó bước ra.

Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh như băng của nữ tử, hàm chứa một chút tức giận đột ngột vang lên giữa thiên địa này: "Phù Đồ Huyền, hài nhi của Thanh Diên Tịnh ta còn chưa tới lượt ngươi giáo huấn!"

Trong nháy mắt khi giọng nói của nữ tử kia vang lên, bầu trời bên trên Mục Trần chợt có một tòa linh trận lan ra, tòa linh trận này tựa như một mảnh tinh hà, tạo thành một phương thế giới, huyền diệu đến cực hạn.

Hắc bạch đại thủ đánh xuống, liền trực tiếp bị tinh hà đại trận hút vào trong, hai bên đều chấn động, rốt cục cả 2 đều sụp đổ đi.

Màn va chạm kinh khủng đột nhiên xuất hiện, trực tiếp khiến cho tất cả mọi người tại đây hoảng sợ thất sắc, bọn họ thế nào cũng không ngờ được, người vừa ra tay lại kinh khủng như thế, thậm chí ngay cả công kích của Phù ĐÒ Huyền cũng dễ dàng cản được.

Vì thế, từng ánh mắt đều mang theo vẻ khiếp sợ nhìn về phía sau Mục Trần, chỉ thấy ở nơi đó, một nữ tử váy trắng đạp không bước ra, khuôn mặt dịu dàng lúc này cũng hàm chứa một tia lãnh ý hiếm thấy, xung quanh thân dường như lóe lên tỷ tỷ đạo linh ấn, mỗi một đạo linh ấn đều tạo thành một tòa linh trận giống nhau.

"Lão thiên của ta a, đó là một vị linh trận Đại Tông Sư!"

"Hơn nữa linh ấn quanh thân hẳn là tự thành thế giới, đây là cảnh giới Thánh Phẩm Đại Tông Sư!"

"Thánh Phẩm Đại Tông Sư, thế này cũng quá kinh khủng đi!"

"Lúc trước nàng ta nói gì? Mục Trần là hài nhi của nàng ta? Chẳng lẽ nàng ta chính là mẫu thân của Mục Trần?"

Trong lúc các phe siêu cấp thế lực đang trợn mắt há mồm, những cường giả phù đồ cổ tộc lại có chút không biết làm sao nhìn thân ảnh xinh đẹp kia, người khác không biết nàng, nhưng bọn họ dĩ nhiên là biết.

Bởi vì người vừa xuất hiện này, hiển nhiên chính là mẫu thân của Mục Trần - Thanh Diên Tịnh!

Trên một ngọn núi, Lâm Điêu, Dược Trần cũng có chút giật mình nhìn thân ảnh váy trắng xinh đẹp kia, chợt sợ hãi than một tiếng: "Không ngờ mẫu thân của Mục Trần lại là một vị Thánh Phẩm Đại Tông Sư"

Cũng không trách bọn họ lại cảm thán như vậy, trên đại thiên thế giới, Thánh Phẩm Thiên Chí Tôn đã ít, nhưng có thể có thành tựu linh trận đạt tới Thánh Phẩm Đại Tông Sư lại còn ít hơn!

"Haha, nếu mẫu thân của Mục Trần đã xuất hiện, vậy có lẽ hôm nay cũng không cần bọn ta nhúng tay nữa rồi". Lâm Điêu, Dược Trần liếc mắt nhìn nhau, đều cười một tiếng.

Trong lúc toàn bộ thiên địa đều đang khiếp sợ, Mục Trần tự nhiên là cũng nghe thấy giọng nói ở phía sau truyền tới, thân thể của hắn lúc này cũng run rẩy một cái, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn về phía thân ảnh dịu dàng đứng phía sau.

Lúc này,đôi mắt của thân ảnh dịu dàng kia tựa như đang đọng lại trên người hắn, linh ấn quanh thân không ngừng chấn động, có thể thấy được nội tâm của nàng đang rung động kịch liệt đến mức nào.

II.__ _ II

Mẹ

Mục Trần nhìn nàng, lẩm bẩm nói.

Mặc dù từ lúc ở bắc thương đại lục, hắn đã từng thấy thanh diên tịnh một lần, thế nhưng lúc đó dù sao cũng chỉ là một linh thể, còn hiện giờ chính là người thật bằng xương bằng thịt.

Kể từ ngày rời khỏi bắc linh cảnh, hắn đều ngày đêm nghĩ tới khung cảnh ngày hôm nay, cùng vì thế mà trải qua không biết bao nhiêu gian nan trắc trở. Hiện giờ hắn đã không còn là thiếu niên non nớt năm đó, cái ngày mòn mỏi mong đợi này, rốt cục hắn cũng đã đợi được.

Thân ảnh váy trắng xinh đẹp trước mắt vốn hẳn là phải có chút xa lạ, nhưng ngay từ giây phút nhìn thấy nàng, Mục Trần đã cảm giác được huyết mạch trong cơ thể tựa như đang run rẩy kịch liệt.

Bởi vì khi thanh diên tịnh rời đi, hắn mới chỉ là con nít còn quấn tã, nhưng trải qua những năm này, hắn lại cảm nhận được rõ ràng, Thanh Diên Tịnh vì hắn mà làm tất cả.

Vì bảo vệ hắn, nàng tự nguyện trở lại phù đồ cổ tộc, sống trong giam cầm cô tịch, chịu đựng nỗi nhớ như dao cắt, chỉ để hắn có thể bình yên trưởng thành.

vì bảo vệ hắn, nàng càng là chịu đựng nỗi thống khổ như cắt da cắt thịt, bóc bát thần mạch của bản thân trồng vào trong người hắn.

Vừa nghĩ tới đây, dù là với tâm tính của Mục Trần cũng đều cảm nhận được nỗi xót xa cùng cảm động mãnh liệt, hốc mắt đỏ bừng.

Nhìn Mục Trần đỏ bừng hốc mắt, Thanh Diên Tịnh cũng giống như bị cự chùy hung hăng giáng vào tim, ý lãnh sát khi đối mặt với phù đồ huyền lúc trước đã tan biến trong nháy mắt, nàng bước nhanh về phía trước, bàn tay run run sờ lên mặt Mục Trần.

"Trần nhi...con đã trường thành"

Thanh diên tịnh có chút khó khăn, khàn khàn nói, đứa nhỏ còn quấn tã năm đó khi nàng rời đi, không biết từ bao giờ đã trở nên tuấn lãng cao ngất như vậy.

Dáng vẻ của hắn có chút bóng hình của cha hắn, nhưng lông mày rõ ràng lại giống nàng như đúc.

Cái cảm giác máu mủ tình thâm ấy, hầu như khiến thanh diên tịnh không thể dời mắt chút nào.

Cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo đang run rẩy trên mặt, giờ khắc này, cho dù là Mục Trần cùng có chút không kìm được tình cảm trong lòng, trong khoảnh khắc khóe mắt đã ươn ướt, hắn nhẹ giọng nói: "Mẹ, rốt cục con cũng tìm được người"

Vì ngày này, hắn đã nỗ lực quá lâu.

Nghe được những lời này, nước mắt của thanh diên tịnh cũng không kìm được mà chảy ra, đó là một nỗi đau trong lòng, bởi vì nàng hiểu rõ, để có thể đạt tới bước này, đi tới Phù Đồ cổ tộc này, Mục Trần rốt cục đã trải qua bao nhiêu gian khổ, có lẽ trong quá trình ấy, chỉ cần bước lầm một bước, mẫu tử bọn họ sẽ vĩnh viễn không thể nào gặp nhau.

Nàng dường như có thể nhìn thấy, thiếu niên yếu kém năm đó, rời khỏi bắc linh cảnh, một mình xông xáo đại thiên thế giới, lần lượt trải qua sinh tử lịch lãm mà trở nên cường đại.

Mà chỉ nghĩ tới những điều này, trong lòng thanh diên tịnh lại có một nỗi đau như dao cắt.

"Đều do mẹ"

Thanh Diên Tịnh có chút thất thố, vội vàng giúp hắn lau mắt, dáng vẻ hoảng hốt ấy đâu còn nửa điểm phong thái của Thánh Phẩm Đại Tông Sư, chỉ còn là một mẫu thân đang đau lòng vì con mà thôi.

Mục Trần nhẹ nhàng cầm lấy tay thanh diên tịnh, khuôn mặt tuấn dật lộ ra một nụ cười sáng lạn, nói: "Không, con đã đáp ứng với cha, nhất định sẽ mang người trở về, một nhà đoàn tụ"

Thanh Diên Tịnh gật mạnh đầu một cái, chợt nàng hồi phục lại tâm tinh, xoa xoa đầu Mục Trần, ngẩng đầu lên, con ngươi lại một lần nữa lạnh như băng.

"Có điều, trước đó,ủy khuất những năm qua của con, mẫu thân muốn đòi lại toàn bộ!"

Dịch bởi zero