Đại Chúa Tể

Chương 1462: Trận chiến Thiên kiêu




- Hai người này, rốt cục cũng đối mặt...

dưới đáy biển xanh biếc, khi hai người Mục Trần cùng Hoàng Huyền Chi giằng co, thì bên ngoài hóa thần trì, đông đảo cường giả thần thú chủng tộc tinh thần cũng rung lên, hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn vào trong thủy kính.

Hai người này cũng coi như hai người mạnh nhất trong lần tranh đoạt hóa thần trì này, bọn họ đụng nhau, mới thật sự là long tranh hổ đấu.

- Cũng không biết là Mục Trần đại náo phù đồ cổ tộc kia mạnh hơn, hay là tuyệt thế thiên kiêu của hoàng tộc hơn một bậc

- Đương nhiên là Hoàng Huyền Chi mạnh hơn, lúc trước ngươi không thấy hắn dọn dẹp ba người khổng linh nhi như thế nào sao?

- Đúng là phong thái lúc trước của Hoàng Huyền Chi thật sự khiến người ta kinh diễm, ba người khổng linh nhi dù gì cũng là thiên kiêu trong siêu cấp thần thú chủng tộc, nhưng dưới tay Hoàng Huyền Chi lại không có chút sức phản kháng nào

. Mọi người cảm thán, lúc trước Hoàng Huyền Chi xuất thủ thật sự quá nhiều tính rung động, mặc dù cũng không ai xem nhẹ Hoàng Huyền Chi, nhưng khi thấy hắn chân chính xuất thủ thì vẫn cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.

vì vậy, tuyệt đại đa số cường giả thần thú chủng tộc lúc này đều coi trọng Hoàng Huyền Chi, cũng không cho là Mục Trần có tư cách tranh phong cùng hắn.

- Sau ngày hôm nay, danh tiếng mà Mục Trần này vất vả gây dựng được cũng sẽ trở thành đá lót đường cho hoàng huyền chí, mà Hoàng Huyền Chi thì sẽ vấn đỉnh phong thiên kiêu đại thiên thế giới

Đối với vô số tiếng bàn luận xôn xao kia, thiên hoang tộc trường cũng nghe rõ, lúc này trong mắt cũng hiện lên một ít lo âu, mặc dù hiện tại Mục Trần danh tiếng không nhỏ, nhưng lúc trước Hoàng Huyền Chi xuất thủ cũng khiến hắn rung động.

Tuyệt thế thiên kiêu như vậy, khó trách hoàng tộc lại gửi gắm kỳ vọng vào hắn

- Có điều, cho dù Mục Trần không địch lại, nhưng hẳn cũng có thể mang theo Cửu u chạy trốn, chỉ cần có thể giữ được huyết mạch của Cửu u, huyết tinh kia cũng có thể từ bỏ đi...

. Thiên hoang tộc trường thầm nói trong lòng.

Chuẩn thánh huyết tinh kia đúng là hấp dẫn người ta, nhưng nếu vì thế mà mất đi huyết mạch bất tử điều, thì dù có đạt được cũng không có nhiều ý nghĩa.

ào ào!

sâu dưới đáy biển xanh biếc, Hoàng Huyền Chi hai tay ôm ngực, thân thể chậm rãi bay lên, đôi cánh màu vàng kim dang rộng, mỗi lần đập cánh đều sẽ khiến nước biển bạo động, dâng lên sóng lớn vạn trượng.

Một cỗ uy áp mạnh mẽ không cách nào hình dung tản ra từ trong cơ thề hắn, bao phủ phạm vị mấy ngàn dặm.

dưới uy áp này, thực lực giống như Cửu u tựa như phải gánh cả tòa núi non, không thể động đậy chút nào.

Mục Trần vung tay áo lên, một đạo linh lực cuốn lấy cửu u, đẩy uy áp của Hoàng Huyền Chi ra, sau đó trong tròng mắt đen nhánh của hắn cũng có vẻ lạnh lùng chậm rãi ngưng tụ.

Cả người hắn áo bào bay phần phật, trên thân thể có linh quang ngưng tụ, thân thể máu thịt trong nháy mắt hóa thành linh thể, nhìn qua tựa như làm bằng bảo thạch, không thể phá hủy.

mặc dù lúc ở trong phù đồ cổ tộc, Mục Trần dựa vào thực lực bản thân đánh bại một vị trưởng lão tiên phẩm sơ kỳ, nhưng hiển nhiên nếu so với Hoàng Huyền Chi cũng là tiên phẩm sơ kỳ này lại hoàn toàn khác.

Giống như Mục Trần có thể vượt cấp thắng địch, Hoàng Huyền Chi cũng cỏ thể vượt cấp chiến đấu, mặc dù hiện tại hắn chỉ là tiên phẩm sơ kỳ, nhưng người thua trong tay hắn cũng không thiếu những kẻ đạt tới tiên phẩm trung kỳ đỉnh phong.

Chiến tích của hai người đều cực kỳ hiển hách, nhưng hôm nay, người có thể cười đến phút chót hiển nhiên chĩ có một.

Hoàng Huyền Chi đóng mở hai mắt, trong đó kim quang lóe lên, chớp mắt sau đó, hắn đưa ngón tay ra, lăng không điểm một chút.

xoẹt xoẹt!

Theo việc ngón tay điểm xuống, chỉ thấy sau lưng hắn, đôi kim sắc phượng dực chợt bắn ra vô số kim quang, mỗi tia kim quang đều do kim sắc linh vũ biến thành, độ sắc bén trong đó đủ để xuyên thủng hư không.

kim sắc linh vũ tạo thành mưa sa ngập trời, nước biển phía trước đều bị đánh tan thành một mảnh sương mù.

Trận mưa vàng chói đập vào nhãn cầu, mục tràn thần sắc bất động, hai tay đan nhau, linh lực mênh mông quét ra, trực tiếp tạo thành một đạo linh lực quang luân khổng lồ mấy ngàn trượng.

Quang luân xoay tròn cực nhanh, giống như một tấm khiên, chống đỡ hoàn toàn trận mưa sa kia.

Đinh đinh đang đang!

Thanh âm giòn tan truyền ra dưới đáy biển, mỗi lần va chạm đều sẽ sinh ra tiếng nổ vang, không gian gần đó đều lặng lẽ nứt ra từng khe hở.

Hoàng Huyền Chi nhìn cảnh này, cười nhạt nói:

- Linh lực của ngươi đúng là còn ngưng luyện hơn đại đa số linh phẩm hậu kỳ, có điều đáng tiếc là nếu so sánh với linh lực của tiên phẩm thì còn kém một chút.

Mặc dù hai người giằng co, nhưng Hoàng Huyền Chi ánh mắt sắc bén, nhìn một cái là nhận ra, dưới sự va chạm kịch liệt kia, linh lực quang luân đang nhanh chóng suy yếu.

Đó là vì ở khía cạnh ngưng luyện, linh lực của Mục Trần yếu hơn hắn

Phá cho ta"

Hoàng Huyền Chi búng ngón tay ra, kim sắc mưa sa chợt ngừng lại, chỉ thấy, bên trong đó vô số kim sắc linh vũ ngưng tụ, ngắn ngủi vài hơi thở đã biến thành một thanh kim linh trường kiếm chừng ngàn trượng.

Trường kiếm rung lên, phát ra tiếng kiếm ngân thanh thúy, soạt một tiếng, xuyên thủng hư không

xẹt!

Trong nháy mắt, kim linh trường kiếm bắn vào linh lực quang luân, nhưng mà lần này, quang luân lại không còn nửa điểm tác dụng, chỉ rung lên một cái là bị phá vỡ.

Trường kiếm hóa thành một đạo kim quang, nhắm thẳng vào giữa trán Mục Trần.

- Linh lực cấp bậc tiên phẩm đúng là hùng hậu và ngưng luyện hơn

. Trong con ngươi,phản chiếu kim quang nhanh chóng lớn dần, Mục Trần cũng cảm thán trong lòng một tiếng, sau đó hai tay đột nhiên kết ấn.

Trong cơ thể hắn, thánh phù đồ tháp chấn động, linh lực hùng hồn gào thét, cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong đó, ngay sau đó liền hóa thành thủy tinh linh lực, dâng trào trong cơ thể Mục Trần.

lúc này, hai mắt đen nhánh của Mục Trần có ánh sáng thủy tinh bắn tán loạn ra, linh lực uy áp mà cơ thể bộc phát ra cũng đột nhiên tăng vọt

miệng hắn hơi hé, chỉ thấy một dòng thủy tinh hồng lưu gào thét, cũng hóa thành một thanh thủy tinh trường kiếm, va chạm với kim linh trường kiếm đang bắn tới.

keng!

Hai bên đụng nhau, linh lực chấn động, không gian sụp đổ, chớp mắt sau đó,cùng một lúc hai thanh trường kiếm đều nổ thành điểm sáng đầy trời

- Linh lực chợt trở nên mạnh mẽ?

. Hoàng Huyền Chi có chút kinh ngạc nhìn cảnh này, hắn nhìn bên ngoài thân thể Mục Trần tản ra ánh sáng thủy tinh, ánh mắt ngưng lại. Mục Trần hiện giờ, độ hùng hồn và ngưng luyện của linh lực đã vượt qua lúc trước không chỉ một cấp độ.

- Nghe nói Phù đồ tháp của phù đồ cổ tộc có hiệu quả tăng phúc linh lực, hắn là Mục Trần này cũng như thế...có điều, có thể tăng phúc mạnh như vậy, đủ để cho thấy phù đồ tháp mà hắn tu luyện cấp bậc không thấp

Hoàng Huyền Chi ánh mắt hơi lóe, đảo mắt liền hiểu rõ ràng, có điều không chỉ không kinh sợ, ngược lại còn khẽ cười một tiếng, nói:

- Như vậy mới thú vị

Hắn cũng há miệng, hít sâu một hơi, đột nhiên phun ra, nhất thời kim sắc hỏa viêm quét ra, hỏa viêm bá đạo cực kỳ, vừa mới xuất hiện đã khiến nước biển xung quanh bốc hơi thành một mảnh hư vô.

- Thử một chút kim hoàng viêm của ta xem!

Hừng hực!

kim sắc hỏa viêm hừng hực tới, hóa thành một con hỏa hoàng to lớn, xuyên qua không gian lao thẳng tới Mục Trần.

Nhiệt độ kinh khủng như vậy, ngay cả hư không đều vặn vẹo, nếu là linh phẩm thiên chí tôn tầm thường dính phải, chỉ sợ sẽ bị đốt cháy thành hư vô trong khoảnh khắc.

- Ngươi cũng thử thôn linh tử viêm của ta một chút

Mục Trần dĩ nhiên không sợ hãi, hai tay tương hợp,giữa lòng bàn tay có tử sắc hỏa viêm bay lên, cuối cùng hóa thành tử sắc hỏa long gầm thét, cứng rắn đụng nhau với hỏa hoàng.

Hừng hực!

Hỏa hoàng cùng tử long va chạm, nhất thời có sóng lửa trùng kích cuồng bạo bộc phát ra, nước biển trong phạm vi vạn dặm lúc này đều xèo xèo hỏa thành hơi nước bay lên.

Hơi nước tan đi, hai ngọn lửa tím vàng bắt đầu từ từ tiêu tán, mà sắc mặt Hoàng Huyền Chi thì lại hơi ngưng trọng một chút, lúc trước khi đối phó với khổng linh nhi, nàng hầu như không có chút lực chống cự trước kim hoàng viêm của hắn, thế mà hiện giờ lại bị Mục Trần dễ dàng hóa giải.

Tử sắc hỏa viêm kia hiển nhiên cũng không tầm thường.

- Người này, quả nhiên có chút năng lực

Trong mắt Hoàng Huyền Chi lóe lên kim quang, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mục Trần, chớp mắt sau đó, hai cánh chấn động, thân hình hóa thành vô số đạo tàn ảnh vọt ra, bên trên nắm đấm có kim viêm thiêu đốt.

Mục Trần cười lạnh, tử viêm dâng lên, bao phủ thân thể, cũng vọt ra, hóa thành một đạo tử quang, cùng Hoàng Huyền Chi đụng nhau.

uỳnh uỳnh uỳnh!

dưới đáy biển, hai bóng người quỷ mị không ngừng qua lại, quyền chưởng va chạm, bộc phát ra sóng trùng kích kinh khủng, khiến cả đáy biển này dâng lên cuồn cuộn sóng lớn, rung động hủy diệt lan ra.

Đám người khổng linh nhí, lâm thương, tiêu thiên sắc mặt đều trắng bệch, vội vàng lui về phía sau, bọn họ nhìn hai bóng người giống như Ma thần kịch đấu một chỗ, trên mặt cũng có chút hoảng sợ.

Bời vì họ cảm giác được, lúc này, hai người đều thúc giục sức chiến đấu đến cực hạn.

Mà đặc biệt khiến họ khiếp sợ là, đối mặt với Hoàng Huyền Chi thi triền toàn lực, Mục Trần lại không lùi chút nào, hoàn toàn lấy tư thái cứng chọi cứng, hơn nữa còn không rơi xuống hạ phong!

- Mục Trần này thực là hung hãn, không ngờ có thể chống lại Hoàng Huyền Chi!

. Lâm thương nói với vẻ không thể tin nổi, mặc dù biết sức chiến đấu của Mục Trần vượt xa cấp bậc của hắn, nhưng bọn họ lại không từng cho rằng Mục Trần sẽ thật sự là đối thủ của Hoàng Huyền Chi.

Tiêu thiên cũng gật đầu một cái, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiêng kỵ

Khổng linh nhi cắn môi đỏ mọng, cũng lắc đầu một cái, nói:

- Hoàng Huyền Chi nào cỏ dễ dàng đối phó như thế, hắn chẳng qua chỉ đang thử dò xét thủ đoạn của Mục Trần mà thôi, các ngươi cũng không biết, một khi Hoàng Huyền Chi bộc phát tất cả các thủ đoạn thì sẽ kinh khủng cỡ nào đâu!

Nói đến đây, trên gương mặt xinh đẹp của khổng linh nhi hiện đầy vẻ sợ hãi, bởi vì nàng đã chính mắt nhìn thấy, Hoàng Huyền Chi bộc phát toàn bộ chiến lực, cứng rắn chém chết một vị tiên phẩm trung kỳ.

Cho nên, theo khổng linh nhi thấy, kịch đấu trước mắt chỉ mang tính tạm thời mà thôi, một khi Hoàng Huyền Chi không còn muốn đùa giỡn nữa thì sợ rằng Mục Trần cũng sẽ giống bọn họ, trở thành bại tướng dưới tay Hoàng Huyền Chi...

ầm!

Cũng chính lúc khổng linh nhi kết thúc suy nghĩ trong lòng, nơi xa, chợt có thanh âm sấm sét vang lên, linh lực mênh mông quét ngược ra, hai thân ảnh ma thần đều bay ngược ra mấy vạn trượng.

- Hahaha, thống khoái!

Hoàng Huyền Chi ngửa mặt lên trời cười to, có điều, con ngươi kim sắc kia cũng có vẻ lạnh lẽo hiện lên, hắn nhìn Mục Trần, thanh âm lạnh lùng nói:

- Mục Trần, ngươi thật sự khiến ta rất ngoài ý muốn, nếu như lúc này ngươi cũng có thực lực tiên phẩm sơ kỳ, chỉ sợ ta thật đúng là không làm gì được ngươi!

- Nhưng đáng tiếc, trên thế giới này cũng không có công bằng tuyệt đối!

- Cho nên, lần này, người cười cuối cùng sẽ là ta!

Khi tiếng cười của Hoàng Huyền Chi vang lên, chỉ thấy sau lưng hắn, vô tận kim quang khởi động, một quang ảnh kim hoàng to lớn nhìn không thấy cuối, hai cánh khổng lồ, chậm rãi hiện ra.

Cùng lúc đó, một cỗ uy áp khiến cả thiên địa run rẩy cũng ùn ùn quét ra. Chân hoàng chi uy, cái thế tuyệt luân.