Đại Chúa Tể

Chương 217: Đệ nhất tân sinh vs đệ nhị Thiên bảng




- Học trưởng Lý Huyền Thông, ra tay đi.

Giọng nói chắc nịch vang lên trong đấu trường, tất cả mọi người đều cảm thấy không khí như đọng lại, căng thẳng cực độ.

Những tiếng xôn xao bàn tán bình luận trên khán đài của trở nên yên tĩnh, những ánh mắt tập trung gắt gao quan sát lôi đài.

Lý Huyền Thông nhìn thiếu niên vẻ mặt kiên định kia, thần sắc hơi biến đổi, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Hơi gật đầu, hắn nhẹ vươn tay ra, bàn tay thư sinh nho nhã nhưng ẩn chứa sát lực kinh người.

- Ta sẽ không nương tay....

Lý Huyền Thông lầm bầu như tự nói, thình lình linh khí thiên địa đột nhiên hỗn loạn, số lượng kinh người như đang bị cái gì đó hấp dẫn, ào ào đổ tới vị trí Lý Huyền Thông đang đứng.

"Ù ù."'

Đấu trường như nổi bão lốc, linh khí phong bạo vô cùng huyễn lệ, những luồng sáng hình thành từ linh lực uốn lượn quanh thân Lý Huyền Thông, khiến hắn trở nên uy nghiêm thoát tục như thần linh.

Tuy nói là tiến vào cảnh giới Tam Thiên cảnh có hể dùng thực lực bản thân điều động linh khí thiên địa, nhưng hẳn nhiên đứng trước mặt cường giả Hóa Thiên cảnh như Lý Huyền Thông, Mục Trần chỉ có Dung Thiên cảnh sơ kỳ không thể làm gì được, mà còn bị áp chế tuyệt đối.

So với bên kia khí thế hùng hậu, linh lực có hắc viêm lượn lờ của Mục Trần dường như kém thế rất nhiều, chỉ như một cột khói lượn lờ chỉ lên trời. Bất quá khói đen ngưng tụ dị thường mặc cho áp lực bên ngoài dữ dội cỡ nào cũng không khiến nó bị hủy hoại.

Vô số người khẩn trương quan sát hai người triển lộ khí thế, họ biết rõ chiến đấu chuẩn bị bùng nổ.

"Cộp."

Lý Huyền Thông bước tới vài bước, âm thanh nhẹ nhàng gõ trên đá cũng khiến nhiều người tim đập trợn mắt quan sát. Lý Huyền Thông chậm rãi giơ tay phải, bàn tay thư sinh lúc này đã trở nên trong suốt.

"Ào ào."

Linh khí ngập trời điên cuồng vọt tới, dũng mãnh quán vào bàn tay Lý Huyền Thông, khiến nó như có dòng tủy sống ngọc ngà chảy xuôi kín cả bàn tay.

Đẹp đẽ sáng loáng.

Thế nhưng nhìn thấy vẻ đẹp ấy, nhiều lão sinh lại trở nên kịch biến, thần sắc bất định, trong lòng rung động dữ dội. Lý Huyền Thông thật không nói chơi, hắn hoàn toàn không chút lưu tình....

- Linh Huyền Ngọc Tủy thủ... chiến kỹ thành danh một thời của Lý Huyền Thông, hắn không nói giỡn một chút nào.

Tô Huyên cũng tỏ ra kinh ngạc, nhẹ giọng lẩm bẩm.

- Hừ, khi dễ người khác.

Tô Linh Nhi căm tức thốt lên. Lý Huyền Thông vốn thực lực siêu đẳng vượt xa Mục Trần, vừa ra tay lại dùng đến chiến kỹ cường hãn, quả thực là hiếp người quá đáng.

Tô Huyên mỉm cười:

- Cũng không nói vậy được, có thể nói Lý Huyền Thông đối với Mục Trần rất xem trọng, hoàn toàn xem hắn là đối thủ, nếu không dùng tới bản lĩnh thận sự, đó mới gọi là khi dễ. Nam nhi bọn họ luôn chú trọng thể diện, họ đã nhận định cái gì thì không có chuyện cà lơ phất phơ hay là thông cảm nhẹ nhàng cho qua chuyện.

Tô Linh Nhi chu mỏ, cái gì mà xem trọng chứ, đánh cho người ta te tua tơi tả rồi bảo là xem trọng sao? Nam nhi cũng thật là khó hiểu.

Những tiếng ồn khe khẽ cũng vang lên nhiều nơi khác trên khán đài, nhiều người cũng nhận ra sự lợi hại trong chiêu thức này, không lẽ Lý Huyền Thông định một chiêu giải quyết gọn chuyện này sao?

Chẳng biết Mục Trần kia sẽ đối mặt ra sao?

Mọi người lại chú ý sang Mục Trần thân trong cuộn khói lửa đen hừng hực kia, cảm giác dường như linh lực của hắn khá kỳ lạ, bất quá ý nghĩ hắn có thể mạnh mẽ chống đỡ được công kích của Lý Huyền Thông dường như không xuất hiện, chẳng qua chỉ là mơ tưởng viễn vông, Mục Trần có lẽ cũng không ngây thơ tới mức đó.

Thân thể bọc trong hắc viêm, Mục Trần thần sắc nghiêm trọng, hắc viêm trong con ngươi càng trở nên sắc bén lăng lệ.

Trước mặt, Lý Huyền Thông hờ hững liếc nhìn Mục Trần, bàn tay đã trong suốt đến mức có thể nhìn xuyên thấu qua bên kia nhẹ nhàng quạt ra trước mặt.

"Xoẹt!"

Linh lực hùng hồn như sóng thần trút xuống, nền đá liền bị cắt thành một đường rãnh sâu hoắm.

"Vụt!"

Chưởng ấn trong suốt to hơn mười trượng ào ào tung ra, trong đó cũng ẩn chứa ngọc tủy chằng chịt, huyền ảo khó lường.

Chưởng ấn cấp tốc xuyên qua không gian, mọi chướng ngại đều bị phá tan, ngay cả không khí cũng phát ra những tiếng động như bị cắt xé tan hoang.

Khe nứt trên nhanh cho lan tới trước theo một đường thẳng, phương hướng nhắm trực tiếp đến vị trí của Mục Trần đang đứng.

Áp lực kinh người chấn cho quần áo của Mục Trần cũng bị tốc dạt ra sau, da thịt đau nhức rần rần.

"Phù."

Một luồng khí trắng từ trong miệng hắn phun ra, Mục Trần mạnh mẽ tiến tới, quyền siết chặt, hắc viêm như mặt trời đen xuất hiện trên đầu quyền.

Linh lực hắc ám biến dạng, hắc ấn cấp tốc biến ảo hiện ra.

Một... hai... ba.... bốn...... năm hắc ấn.

Năm đạo Sâm La Tử Ấn xuất hiện, mang theo hắc viêm bừng cháy, dao động kinh người tản mát ra.

Khán đài, Tô Linh Nhi chăm chú nhìn năm đạo Sâm La Tử Ấn, đôi mắt cũng tỏ ra lo lắng. Ngày đó trong Tụ Linh trận cấp 6, Mục Trần đã từng dùng chiêu này đẩy lui Hoắc Phong, uy lực bất phàm, nhưng hẳn nhiên vẫn không đủ sức chịu nổi một chiêu này của Lý Huyền Thông!

"Roẹt roẹt!"

Nhưng chính lúc ấy, ngay trên nắm tay của Mục Trần hắc ám lại tiếp tục uốn éo, linh lực bá đạo tiếp tục hội tụ.

Nó nhanh chóng ngưng tụ lại, rồi mọi người nhìn thấy thêm một hắc ấn u ám thành hình.

"Đùng!"

Sâm La Tử Ấn thứ sáu!

Hiện tại Mục Trần lại có thể ngưng luyện đến 6 đạo Sâm La Tử Ấn cùng một lúc!

Chỉ là một quyển linh quyết phàm cấp tầm thường nằm trong Bắc Linh viện, thế nhưng ở trong tay hắn đang dần hiển lộ ánh sáng rực rỡ!

"Đùng!"

Đạo hắc ấn thứ sáu thành hình, Mục Trần cảm giác khí huyết trong người sôi trào kinh khủng, ánh mắt sắc bén càng thêm dữ dội, hắn tung quyền đánh tới.

"Chíu!"

Quyền tung ra, sáu đạo hắc ấn đồng loạt bắn đi, như sáu luồng sao chổi thần bí đen ngòm với cái đuôi hắc ám thật dài mang theo linh lực bá đạo chấn kinh cả những cường giả Dung Thiên cảnh hậu kỳ xé toang không khí trên lôi đài, khí thế bừng bừng không chút e ngại chưởng ấn trong suốt như ngọc kia, mạnh mẽ đối chọi trực diện.

"Bằm!"

Lôi đài mênh mộng cả mấy ngàn trượng rung chuyển như có động đất, những khe nứt dữ dội lan tràn khắp nơi.

Trong đó, hai khe nứt to nhất như địa long gào thét đang vươn tới công kích Mục Trần và Lý Huyền Thông.

Khe nứt lan đến Lý Huyền Thông mang theo linh lực cường hãn vô ngần đang ẩn giấu trong đó.

Nhìn chằm chằm vào cái khe dữ tợn kia, linh lực trong người trút ra, trực tiếp hóa thành một bức tường linh lực dựng trước mặt.

"Uỳnh!"

Cái khe hung hăng công kích vào quang vách khiến nó run lên, dập dờn như sóng gợn, rồi cường độ sóng dao động càng lúc càng tăng lên, cuối cùng khiến quang vách vỡ nát, nhưng khe nứt kia chỉ lan đến sát dưới chân Lý Huyền Thông nửa thốn thì ngừng hẳn.

Phía đối diện, một cái khe cũng dữ tợn không kém đã đánh trúng Mục Trần.

"Rầm!"

Bụi mù dày đặc, mọi người đều nhìn thấy ngay khi cơ thể Mục Trần bị linh lực trong khe nứt kia chạm phải liền bị đánh trượt dài trên lôi đài một khoảng thật xa.

Những tiếng bàn tán lại vang lên, đúng là không đỡ nổi một đòn sao?

Lạc Li cũng nhìn thấy diễn biến trong lôi đài, nghiến răng nắm chặt thanh hắc trường kiếm.

Tô Linh Nhi chợt siết lấy bàn tay của Tô Huyên, tay kia thì che miệng, ánh mắt lo lắng khôn tả.

Trung tâm sự chú ý của đấu trường, nơi bụi mù mờ mịt dần tiêu tán, cảnh tượng cũng trở nên rõ ràng hơn.

Trên mặt đất, khe nứt kinh hoàng như cái xác rồng đen ngòm nằm đó. Cuối cái khe là một người mọp sát đất, hai tay cắm sâu vào nền đá.

Đó là Mục Trần!

Mục Trần chậm rãi rút tay ra, máu tươi theo đầu ngón tay nhỏ giọt xuống. Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, khóe miệng mang theo một tia máu. Nhẹ nhàng xóa đi vết máu, hắn nhìn Lý Huyền Thông nở nụ cười đầy máu me chói mắt.

- Chiêu thứ hai tới đi!