Đại Chúa Tể

Chương 227: Bạch Long Thành




Bạch Long Khâu, tọa lạc tại phía tây trung bộ của Bắc Thương đại lục. Đây là một địa vực có dân cư đông đúc, vì nghe nói trước đây là một bãi chiến trường với một trận đại chiến kinh thiên động địa. Trong đó có vô số cường giả đã bỏ mình, thậm chí nghe đồn còn có cả cường giả Chí Tôn.

Nhưng cường giả này khi chết đi, đều mang theo tất cả mọi thứ lưu trong người xuống sâu dưới mấy tầng đất. Nhiều năm gần đây người ta hội tụ đến để tầm bảo, lăn lộn ở Bạch Long Khâu. Một vài người vốn vô danh, nhưng khi may mắn vớ bở một linh tàng truyền thừa từ những cường giả bỏ mình kia liền một bước lên trời, trở thành người có chút tiếng tăm trên Bắc Thương đại lục.

Những việc đó đồn đại ra khiến cho Bạch Long Khâu càng lúc càng nhiều tin đồn. Mà mảnh địa vực này cũng rộng lớn mênh mông dị thường, linh thú rải rác sinh sống, đủ loại bảo vật mọc lên như nấm.

Một vùng trời xa xăm nơi nào đó ở Bạch Long Khâu, bỗng dưng có vài bóng người xuyên phá không trung bay đi, hướng về một tòa thành to lớn.

- Tiếp theo chúng ta sẽ đến Bạch Long thành. Đây là thành thị to nhất khu vực này. Trong phạm vi vài trăm dặm quanh đây đều cho một tay vị Bạch Long thành chủ thực lực Hóa Thiên cảnh quản lý, bản lĩnh rất khá, là bà chủ khu vực nhỏ này.

Tô Huyên nhẹ nhàng cất tiếng bên tai những người trong đội.

- Chúng ta trước hết hãy thu thập vài tin tức trong Bạch Long thành, mọi linh tàng xuất thế đều có dị động khiến cho không ít người bị hấp dẫn tới, cũng nên biết thế lực nào chúng ta cần phải đề phòng.

Tô Huyên rất có kinh nghiệm với những nhiệm vụ loại này, những tính toán của nàng rất chu đáo, mấy người kia dĩ nhiên không ai có ý kiến gì phản bác.

Tô Huyên thấy vậy cũng khẽ cười, hạ xuống bên ngoài tòa thành nọ.

Mục Trần cũng theo sát. Đến gần hắn mới thấy rõ sự to lớn hùng vĩ của tòa thành kia. Nó được xây dựng bằng hắc thạch, cao chừng trăm trượng, chắc chắn vững vàng vô cùng.

Quy mô thành thị và cả dân cư quả thật hơn hẳn Mục vực của hắn xa tít tắp. So với tòa thành này, đừng nói là Bắc Linh cảnh, ngay cả các thành thị ở Bách Linh đại lục cũng chỉ tính là tầm thường.

Dù sao thì Mục Phong cũng chỉ mới có thực lực Thần Phách cảnh hậu kỳ, còn thành chủ Bạch Long thành này lại là cường giả Hóa Thiên cảnh. Trình độ cỡ này bỏ và Bách Linh đại lục, có lẽ sẽ thành bá chủ.

Nơi cổng thành khổng lồ, dòng người ra vào như mắc cửi, tiếng nói huyên náo ồn ào cho thấy sự đông đúc nhộn nhịp và phồn vinh của tòa thành.

- Chúng ta vào thành đi.

Tô Huyên khẽ vẫy tay dẫn trước đi vào trong thành. Càng đi vào trong, người càng lúc càng đông hơn.

- Chúng ta tìm chỗ nghỉ chân, rồi vào khu giao dịch, nơi đó tin tức tốt nhất, lại còn có hội đấu giá lớn nhất, chúng ta sẽ thăm dò vài thứ cần chuẩn bị ở đó.

Tô Huyên trước hết dẫn đội vào thành tìm một chỗ nghỉ chân, sau đó liền dẫn cả bọn đến khu giao dịch trung tâm thành. Ở đây chính là khu vực nhộn nhịp nhất, đủ mọi loại linh cụ, tinh phách, linh quyết đều có bán. Chỉ cần có đủ tiền, bất kỳ thứ gì cũng có thể mua được.

Một cô gái còn ham vui như Tô Linh Nhi vừa thấy đủ loại đồ vật rực rỡ muôn sắc màu liền hứng chí, bất quá chưa kịp nhào đi đã bị Tô Huyên giữ chặt lại, nàng khẽ cười nói:

- Chỗ này phần lớn đồ đạc cũng bình thường, đi vào trong kia có một phòng đấu giá, thứ tốt chân chính ở đó kia. Qua đó xem thử, tiện thể nghe ngóng có thế lực và cường giả nào đang tụ hội ở Bạch Long thành hôm nay.

Tô Linh Nhi nghe vậy cũng đành lưu luyến mà để Tô Huyên nắm tay kéo đi.

Suốt đường vào, nhóm người bọn họ rất gây chú ý cho mọi người, mà việc này thì chẳng dính gì đến Mục Trần, Quách Hung. Chủ yếu là do nhan sắc khuynh thành của ba cô gái Tô Huyên, Tô Linh Nhi, Lê Thanh kia. Mỗi người mỗi vẻ, dịu dàng, xinh đẹp, lãnh ngạo, nhìn qua rất hứng thú.

Mục Trần và Quách Hung theo sau các nàng cũng chỉ đành tặc lưỡi lắc đầu. Xem ra đi tới đâu cũng có sắc lang cả đàn a.

Nhóm năm người đi qua khu giao dịch, rồi dừng lại ở một đại điện khổng lồ, người ra người vào không dứt, có hộ vệ trang bị hoành tráng đứng trấn thủ. Những ai muốn vào phòng đấu giá này, chỉ riêng vé vào cửa đã là mấyy vạn linh tệ một người, quả thật như một khu giao dịch của đại gia.

Tô Huyên nộp tiền vé vào cho cả nhóm rồi dẫn mọi người đi vào trong. Bên trong rộng rãi, hành lang rộng lớn dẫn đến một phòng đấu giá ở cuối với đông đúc những người là người trong đó.

Mục Trần tiến đến, tìm một ghế mà ngồi xuống, quét mắt nhìn ra hàng phía trước, có lẽ ở đó đều dành cho những thế lực và nhân vật hàng đầu.

Ở đó có vài kẻ lười nhác, hờ hững ngồi chờ đấu giá bắt đầu.

Mục Trần chợt chú ý đến một người thanh niên áo trắng phe phẩy cây quạt, thần thái nhàn nhã, ở bên cạnh hắn là hai cô gái bốc lửa đùa giỡn ưỡn ẹo.

Bên cạnh hắn còn có một lão nhân áo xám mặt già đét, lão nhắm chặt hai mắt như giả điếc, ngồi hơi chếch phía trước tên kia ra vẻ bảo hộ.

- Kia chắc là thiếu chủ Bạch Long thành.

Tô Huyên chợt nhẹ giọng nói.

- Học tỷ Tô Huyên biết hắn?

Mục Trần ngạc nhiên.

- Tay áo của hắn có tú văn Bạch Long, đó là huy hiệu của Bạch Long thành. Vả lại bên cạnh hắn là một lão già Hóa Thiên cảnh sơ kỳ bảo vệ, cả Bạch Long thành này ngoại trừ thiếu chủ Bạch Long thành, có lẽ chẳng ai có được đãi ngộ như thế.

Lê Thanh nhàn nhạt cất tiếng, giọng nói lạnh lùng nhưng có vẻ rất chán ghét, có lẽ nhìn tên kia làm trò đồi bại với hai nữ tử bên cạnh giữa thanh thiên bạch nhật khiến nàng ta khó ưa.

Mục Trần giật mình. Thật ra hắn đã nhận thấy lão già kia bất phàm, nhưng cũng mới tới đây lần đầu, tự nhiên không được tú văn Bạch Long thành.

- Người của Thiên Cương kiếm phái cũng tới đây.

Tô Huyên khẽ liếc nhìn một hướng nọ, bên đó có vài người nữa, đứng đầu là một nam tử trung niên áo vàng, khuôn mặt gầy mà sắc bén, dao động linh lực cũng không yếu hơn lão nhân áo xám kia. Bên cạnh là hai hàng nam nữ trẻ tuổi, trên ngực áo đồ có hoa văn hình thanh kiếm vàng.

- Thiên Cương kiếm phái?

Mục Trần tò mò nhìn qua, hắn chẳng biết gì những thế lực kia.

- Trong phạm vị ngàn dặm ở Bạch Long Khâu có ba thế lực mạnh nhất. Bạch Long thành, Thiên Cương kiếm phái và Địa Hành tông, bình thường mà nói họ đều phòng thủ địa bàn, rất ít khi xuất hiện ở khu vực của đối phương. Bây giờ đã xuất hiện ở đây, có lẽ vì linh tàng sắp xuất thế.

Tô Huyên nói.

- Đành vậy, linh tàng xuất thế sẽ khiến cho nhiều người đều biết, họ đều là mấy con rắn độc sao lại bỏ qua chuyện này được.

Quách Hung tặc lưỡi. Nếu linh tàng có quá nhiều người chú ý, thu hoạch của bọn họ bị giảm đi nhiều.

- Vậy để xem Địa Hành tông có cử người đến hay không....

Tô Huyên gật gù lẩm bẩm, nhưng nàng còn chưa nói hết thì gương mặt đã trở nên quái dị. Mục Trần liền phát hiện liền quay lại nhìn. Đằng cửa lớn có một lão nhân cực kỳ gầy gò đi trước dẫn đầu một đoàn người chậm chạp tiến vào phòng đấu giá, rồi ngồi xuống ở vị trí phía trước nhất trong phòng.

Mục Trần nghĩ, xem ra đây chính là nhân mã của Địa Hành tông.

Quả không ngờ, vừa vào đây đã gặp ba phương thế lực mạnh nhất Bạch Long Khâu tề tựu.

Tô Huyên, Quách Hung, Lê Thanh liếc nhìn nhau, nhíu mày. Xem ra nhiệm vụ lần này khó khăn không tầm thường.

Mục Trần chăm chú quan sát ba phương thế lực kia, ánh mắt đột ngột trở nên ngưng trọng, vì hắn vô tình thấy được lần đầu tiên sau khi tiến vào phòng đấu giá, cả ba cường giả đầu lĩnh của ba thế lực không hẹn mà cùng nhìn về phía đài đấu giá, ánh mắt lóe lên.

- Bọn người kia...

Mục Trần nhướng mày, không tự chủ nhìn lên đài đấu giá, ý nghĩ chạy loạn trong đầu.

- Là háo hức cùng chờ đội đấu giá bắt đầu? Hay là chỗ này có vật gì khiến họ coi trọng sao?