Đại Chúa Tể

Chương 246: Trao đổi




Bụi mù dần tan khỏi thạch điện, mọi người kinh ngạc nhìn Trình Sư thê thảm hộc máu, đặc biệt là đám thành viên Sư Hổ đoàn thì sắc mặt biến đổi cực kỳ, ngây dại ngoài dự kiến.

Thủ lĩnh Trình Sư thực lực chuẩn Hóa Thiên cảnh lại thua dưới tay một thiếu niên Dung Thiên cảnh chỉ trong một chiêu duy nhất?

- Chuyện gì đã xảy ra....?

Miệng lưỡi khô quắt khó hiểu, gương mặt không còn chút máu, đâu còn dáng vẻ khoác lác huênh hoang vừa nãy. Ánh mắt cả bọn nhìn Mục Trần lúc này đã trở nên sợ sệt hơn nhiều.

Giữa không trung, Mục Trần vẫn hờ hững nhìn Trình Sư bị đánh hộc máu văng đi, thình lình mắt lóe sáng, lắc mình lao tới tên kia.

Dường như hắn muốn ném đá thêm xuống giếng.

- Ngươi dám...!

Trình Hổ thấy Mục Trần làm tới không buông, tức giận hét lớn, Giao Linh Hoàn trên tay phát ra linh quang ngập trời, trong tiếng giao long ngân nga, một con Xích Giao rực lửa to cả trăm trượng lao tới Mục Trần.

Cảm nhận Giao Linh Hoàn thế tới điên cuồng, Mục Trần cũng biến sắc kinh dị. Uy lực của kiện Giao Linh Hoàn kia quả nhiên rất mạnh, hắn cũng cảm thấy tê da đầu sởn gai ốc. Linh cụ thượng phẩm và trung phẩm cách biệt lớn đến như thế sao?

- Hừ!

Nhưng ngay lúc đó, Lê Thanh vẫn sẵn sáng từ nãy giờ cũng vung tay lên, Long Linh Hoàn cũng bắn ra, hóa thành Xích Long khổng lồ, hào quang rực lửa ào ào ngăn cản Xích Giao.

"Đùng đùng!"

Xích Long vs Xích Giao giữa trời, linh lực phát tán mạnh mẽ, thạch điện vốn đã là phế tích vừa chịu một đòn Song Long trấn uy mãnh phá hoại lại thêm một đợt rung chuyển chấn động không ngớt.

Mục Trần ngẩng lên nhìn long giao tranh đấu, ánh mắt tỏ ra nghiêm trọng. Từ xưa đến nay hắn ít dùng linh cụ để chiến đấu, nên cũng không cảm nhận được nó mạnh mẽ bao nhiêu. Hiện tại chính mắt chứng kiến uy phong của linh cụ thượng phẩm, hắn mới phát hiện ra thứ gọi là linh cụ này có thể tăng thêm chiến lực nhiều đến bao nhiêu.

Nếu lúc nãy Trình Sư lấy món linh cụ thượng phẩm kia đối chiến, tuyệt đối Mục Trần không dễ dàng đánh bại tên kia như thế, thậm chí bị tên kia quấn lấy, lúc đó đối phương bằng lượng linh lực hùng hậu vượt xa hắn có thể dễ dàng kéo dài rồi đánh bại khi hắn đã kiệt sức.

Mục Trần nheo mắt suy nghĩ. Có lẽ sau này không nên xem thường linh cụ nữa, nếu được phải tìm vài món linh cụ tốt tốt hộ thân mới được, để lỡ như có gặp những đối thủ nắm giữ linh cụ thượng phẩm cũng không quá bị động.

Ý niệm đó hiện lên trong đầu, Mục Trần không giảm tốc lao gấp đến chỗ Trình Sư mặt mày trắng bệch.

- Cản hắn lại!

Trình Hổ phẫn nộ quát lên, hắn bị Lê Thanh ngăn cản, khó mà phân thân được.

- Vâng!

Những thành viên Sư Hổ đoàn còn lại vội vàng đáp lời, cấp tốc lao đi hướng về Mục Trần để cứu thủ lĩnh.

- Cút!

Mục Trần lạnh lùng gầm lên, thanh trường kiếm mang theo linh lực hắc viêm đâm tới liên hồi, bóng kiếm bao trùm phủ lấy những thành viên Sư Hổ đoàn.

Đám thành viên này thực lực cao lắm cũng là Dung Thiên cảnh, tự biết không đủ khả năng chống đỡ công kích của Mục Trần, kiếm ảnh hắc ám nhanh chóng xuyên phá phòng ngự của họ, chấn cho cả đám phải hộc máu bay lui.

Mục Trần như sói lạc bầy dê, tả xung hữu đột phá tan vòng vây của mười mấy người, lắc mình lóe lên lập tức ở bên cạnh Trình Sư đang kinh hãi tột độ.

- Ngươi muốn làm gì?

Trình Sư quát lớn, dù khó mà che giấu được sự sợ hãi, nhưng vẫn mạnh miệng để trấn áp nỗi sợ. Thằng nhóc thiếu niên này thực lực chỉ là Dung Thiên cảnh, sao lại hung hãn đến như thế?

Mục Trần cười nhạt, bàn tay run lên một chút, kiếm quang hướng về cổ họng Trình Sư, dao động nóng bỏngs ắc bén khiến hắn cứng người không dám cử động.

- Ta nói, tên kia...

Mục Trần nắm đầu Trình Sư, cười tủm tỉm gọi Trình Hổ bên này:

- Không biết cái mạng nhỏ của huynh đệ này trong lòng ngươi cân nặng bao nhiêu nhể?

- Tiểu tử, ngươi dám đả thương hắn, Sư Hổ đoàn sẽ là sinh tử địch với ngươi, không chết không ngừng!

Trình Hổ phẫn nộ gầm lên, hai tay nắm chặt lại, ánh mắt điên cuồng.

- Mấy lời lảm nhảm vô nghĩa đó miễn giùm đi!

Mục Trần cười, lắc đầu, rồi ánh mắt trở nên băng hàn lạnh lẽo:

- Nộp Giao Linh Hoàn cho ta, đổi mạng huynh đệ của ngươi.

- Ngươi...!

Trình Hổ cáu tiết, ánh mắt nhìn chằm chằm Mục Trần như muốn ăn tươi sống nuốt.

Mục Trần cười khẩy, trường kiếm kề sát cổ họng Trình Sư, vệt máu vừa chảy ra liền bị hắc viêm đốt cháy bốc hơi nghi ngút.

Trình Sư mặt mày trắng bệch, yết hầu nóng rực khiến hắn không dám động đậy.

Trình Hổ giận run người, trừng mắt gắt gao không rời khỏi Mục Trần, đám thành viên Sư Hổ đoàn cũng không dám tới gần.

Trong thạch điện, mọi người thấy Mục Trần bắt Trình Sư làm con tin cũng táp lưỡi sợ hãi. Thật là một tên hung hãn, ngay cả nhị thủ lĩnh Sư Hổ đoàn cũng bị hắn đùa giỡn trong tay.

Lê Thanh đã thu lại Long Linh Hoàn, lướt đến bên cạnh Mục Trần, ánh mắt cảnh giác nhìn Trình Hổ đang run rẩy vì tức giận.

- Xem ra trong lòng ngươi, tính mạng huynh đệ cũng không bằng một kiện Long Linh Hoàn.

Mục Trần nhìn thấy sắc mặt âm tình bất định của Trình Hổ, cười khẩy trêu ghẹo.

Lời nói của hắn cũng khá độc địa, một câu đó cũng khiến cho Trình Sư cũng run bắn người, thành viên Sư Hổ đoàn lập tức nhìn lại Trình Hổ. Nếu Trình đại gia ngay cả thân huynh đệ Trình Sư cũng không thèm để ý, vậy thì đám thành viên bình thường có là gì?

Trình Hổ thấy ánh mắt nghi ngại của mọi người cũng chỉ biết hung tợn nhìn Mục Trần. Tên tiểu tử tuổi không bao nhiêu lại có tâm tư tàn nhẫn và mưu mẹo gian xảo. Cục diện ly gián hắn bày ra thế này, nếu bản thân không chịu nộp GIao Linh Hoàn, có lẽ sau này Sư Hổ đoàn sẽ mau chóng tan rã.

- Được, ta đưa Giao Linh Hoàn cho ngươi! Thả hắn ra trước!

Trình Hổ cắn răng đến nghẹn họng buông ra vài lời.

- Việc đó ngươi không chọn được, nộp Giao Linh Hoàn đi.

Trình Hổ hai mắt đỏ ngầu, vung tay lên, Xích Giao uốn lượn trên đầu nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành chiếc vòng đỏ rực trong tay hắn.

"Véo."

Hắn mân mê Giao Linh Hoàn, ánh mắt đau lòng không cam, nhưng cũng đành ném ra.

Mục Trần cong tay hút lấy. Linh hoàn vừa chạm vào tay, nhất thời hắn cảm nhận được cỗ dao động kinh người bồng bềnh trong tay, cảm giác như khó nắm giữ được, không kìm lòng được tán thưởng một tiếng. Không hổ là linh cụ thượng phẩm, thật cường hãn.

- Nè!

Mục Trần cầm Giao Linh Hoàn đưa sang cho Lê Thanh bên cạnh.

Lê Thanh ngẩn người, không ngờ được Mục Trần lại đưa Giao Linh Hoàn cho nàng. Dù sao là chiến lợi phẩm vất vả giành được, một kiện linh cụ thượng phẩm, đem về bán trong Linh Trị điện ít nhất cũng trăm vạn linh trị, giá trị không hề nhỏ.

- Đó là phần của ngươi, ta không muốn lấy.

Lê Thanh tỏ vẻ từ chối, dù biết Long Giao Linh Hoàn là hai kiện linh cụ cùng một bộ, nhưng thứ kia Mục Trần đánh mới đoạt được.

Mục Trần cười lắc đầu, tiện tay ném Giao Linh Hoàn cho nàng.

Lê Thanh hắn tùy tiện như thế nhất thời hốt hoảng giơ tay ra chụo lấy, ánh mắt khó chịu sẵng giọng:

- Ngươi làm gì vậy?

Dung mạo của nàng vốn là xinh đẹp, chẳng qua ngày thường lạnh băng, bây giờ lại tỏ vẻ oán trách khiến cho Mục Trần hơi sửng sốt, chợt cười nói:

- Học tỷ Lê Thanh, ngươi cười rất là đẹp.

Lê Thanh giật mình đỏ mặt, ra vẻ cáu kỉnh khôi phục lại dáng vẻ lạnh băng, đeo cặp Long Giao Linh Hoàn vào hai bên cổ tay.

- Xem như lần này nợ ngươi một ân, sau khi xong nhiệm vụ trở về, ta sẽ trả ngươi 100v linh trị.

Mục Trần cười cười, nói:

- Không cần.

- Ta không thích thiếu ai một ân tình cả, nếu ngươi không muốn thì lấy lại cái này đi.

Lê Thanh cương quyết nói.

Mục Trần chép miệng bất đắc dĩ. Cô nàng học tỷ Lê Thanh lúc bướng bỉnh cũng rất đáng yêu, tiếc là hắn đã có người rồi.

- Ngươi còn không thả người?

Trình Hổ mắt phun lửa liếc nhìn Mục Trần và Lê Thanh đang liếc mắt đưa tình, lạnh lùng quát lớn.

- Được thôi...

Mục Trần nắm cổ áo Trình Sư, bất chợt vỗ một chưởng vào lưng hắn, kình lực vừa tuôn đẩy Trình Sư không tự giác bay đi, sắc mặt càng thêm tái xanh.

Trình Hổ vội vàng đỡ lấy Trình Sư, nhìn thấy sắc mặt khó coi cực kỳ của thằng em, hắn biến sắc:

- Ngươi vừa làm cái gì?

- Ta thả vài thứ này kia vào người hắn thôi. Yên tâm! Không chết được đâu, bất quá nửa canh giờ hắn không thể vận dụng linh lực.

Mục Trần nhún nhún vai, tỏ vẻ không hề có thành ý cười cười nói nói:

- Thật xin lỗi, các ngươi người đông thế mạnh, ta đành phải cẩn thận một chút, đắc tội vậy!

Trình Hổ cay nghiệt oán hận nhìn Mục Trần, nhe răng cười dữ tợn:

- Tiểu tạp chủng, ngươi cho rằng như thế là xong sao?

Mục Trần nghe vậy, trừng mắt.

Bên ngoài thạch điện đột ngột vang lên những tiếng bước chân dồn dập, rồi một lượng người đông nghẹt như thủy triều tiến vào, trong đó có vài người là thành viên Sư Hổ đoàn, số người còn lại áo quần khác nhau, nhưng trước ngực lại có cùng một huy hiệu giống hệt nhau.

- Là người Cửu Đao đoàn!

- Cửu Đao đoàn kai và Sư Hổ đoàn chính là minh hữu, tên nhóc này không xong rồi, quả nhiên là gian xảo, tên Trình Hổ vốn đã sớm đưa người đi tìm viện binh.

Những tiếng cảm thán bàn tán xung quanh chui vào tai Mục Trần khiến hắn nhíu mày. Hắn có thể thấy rõ giữa đoàn người Cửu Đao đoàn kia có hai kẻ đang đi tới, chắc chắn là thủ lĩnh. Thực lực bọn họ cũng đã tới trình độ chuẩn Hóa Thiên cảnh.

- Ha ha, Trình Hổ huynh! Ta vừa gặp truyền tin của ngươi thì lập tức dẫn người đến ngay.

Hai gã thủ lĩnh kia vừa đến liền cười to chào hỏi Trình Hổ.

- Đa tạ hai vị huynh đệ.

Trình Hổ cũng khách khí đáp lại lời chào, rồi sắc mặt hung ác nhìn Mục Trần, cười lành lạnh:

- Thằng nhãi con, bây giờ xem ngươi đánh làm sao?

Mục Trần trở nên lạnh lẽo, hắc viêm lượn lờ quanh thân.

Lê Thanh cũng nắm chặt Long Giao Linh Hoàn, chuẩn bị dốc toàn lực ra tay.

"Rắc, uỳnh!"

Không khí trong thạch điện đang giương cung bạt kiếm, thình lình vang lên vài tiếng động lạ khiến mọi người giật mình, tất cả nhìn lại phương hướng phát ra tiếng động, đó là vị trí cuối thạch điện.

Tất cả đều biến sắc.

Mục Trần cũng quay lại nhìn, trợn mắt kinh ngạc. Ở bên đó, cái tượng đá đổ nát hư hại lúc này đang phát sáng rực rỡ, hoa văn trên thân tượng hình thành một trận pháp cực kỳ phực tạp, linh lực dao động vô cùng khủng bố toát ra từ bức tượng to lớn.

Đôi mắt tượng đá đang chầm chậm mở ra, hờ hững vô tình nhìn vô số những con người lúc nhúc trong thạch điện.