Đại Chúa Tể

Chương 521: Tiềm hành




- Một mình?

Cả đám nghe Mục Trần nói như vậy, nhất thời biến sắc. Chúng Viện Minh người đông thế mạnh, dù cho gặp bên ngoài này, với ưu thế nhân số của họ thì Mục Trần cũng phải tránh lui, huống chi là khu vực bị bị bố trí cấm linh trận. Mất đi sức mạnh linh lực, cao thủ linh lực nan hay thậm chí thần phách nan cũng phải suy giảm.

- Không được!

Lạc Li lập tức phản bác, tay nắm Lạc Thần Kiếm giơ lên:

- Ta đi cùng ngươi, dù sức mạnh cơ thể không mạnh mẽ như ngươi, bất quá vẫn mạnh hơn người thường rất nhiều.

Hiển nhiên, Lạc Li không thể nào yên tâm cho hắn một mình đi vào khu vực bị phong bế linh lực đó.

- Ta với Lạc Li đi cùng ngươi vào thôi, bằng không đến lúc đoạt được Chí Tôn linh dịch ngươi lại ăn hết thì chẳng phải ta phí công chạy đến đây sao?

Ôn Thanh Tuyền thản nhiên nói.

Mục Trần mếu máo. Lời nói Ôn Thanh Tuyền thật khiến hắn không biết phải làm sao.

Mục Trần nhìn thần sắc hai nàng, biết rõ không thể thuyết phục. Lạc Li lo lắng cho hắn, Ôn Thanh Tuyền vì kiêu hãnh mà đâm chọt, không thích hắn một mình cố gắng rồi đạt thu hoạch lại chia đều như ban ơn cho nàng.

Mà Mục Trần cũng phải thừa nhận, sự kiêu hãnh của nàng ta cũng thật đáng khen.

- Vậy thì ba người chúng ta cũng đi.

Mục Trần quyết định thật nhanh, tuy nói ba người lực mỏng, nhưng cả ba đâu phải tầm thường, tin rằng cho dù Chúng Viện Minh người đông thế mạnh, nhưng cũng không thể ngăn cản bọn họ quay lại.

Lạc Li mỉm cười.

- Các ngươi cứ ở đây đợi chúng ta.

Mục Trần quay sang dặn dò Từ Hoang, Tần Nhi, Nhạc Nhi...

Đám Từ Hoang thì thật thà gật gù, bọn họ cũng muốn tham gia vào, nhưng biết rõ thực lực bản thân đi chỉ vướng víu, không giúp gì được nhiều.

Mấy cô gái thì nhìn sang Ôn Thanh Tuyền, sau khi thấy nàng ta khẽ gật đồng ý mới chịu ở lại.

- Đi nào, để xem bọn người Chúng Viện Minh kia mồm to đến cỡ nào mà dám độc chiếm Tàng linh viện.

Mục Trần nhìn vào rừng gai thiết thụ, ánh mắt lóe lên lạnh lẽo. Đối với Chúng Viện Minh này, hắn chẳng có chút cảm tình, nào có thể tùy tiện để mặc Tàng linh viện cho bọn chúng chiếm lấy.

Mục Trần dẫn đầu xuống núi, hào quang lóe lên đã xuất hiện ở lối vào rừng gai thiết thụ.

Trong rừng một màu tối đen như mực, khí tức âm hàn lạnh lẽo tản ra khiến người ta sởn gai ốc.

Mục Trần chẳng chút do dự nhảy nhót xâm nhập vào mảng rừng tối đen. Ngay lúc đó, cảm giác linh lực vận chuyển hùng hậu trong người như triều hạ rút đi sạch sẽ.

Mục Trần nghiêm mặt, tập trung điều động nhưng linh lực không hề có phản ứng, linh quang quanh người biến mất, sức mạnh bài sơn đảo hải hoàn toàn tan biến, cảm giác suy yếu cực kỳ khó chịu.

- Cấm linh trận thật đáng sợ!

Mục Trần nhíu mày, lẩm bẩm.

Phía sau, Lạc Li và Thanh Tuyền cũng theo sát, gương mặt cũng tỏ ra nghiêm trọng, hiển nhiên cũng đang khó chịu vì cảm giác mất đi sự điều khiển đối với linh lực.

- Có thấy hương vị này quen thuộc không?

Mục Trần đang siết tay lại, quay sang hai nàng cười nói.

Lạc Li khẽ cười, ánh mắt đầy hoài niệm. Cảm giác nơi này quả thật rất giống Linh Lộ năm xưa, họ cũng không cách nào dùng được linh lực, chỉ có thể vận dụng kỹ năng cơ thể.

Ánh mắt hoài niệm nhớ lại thời sánh vai sinh tử chiến với hắn, nàng tỏ ra yểu điệu dịu dàng vô cùng.

- Cái trò mèo này cũng nên dùng tới.

Mục Trần lôi ra vài cái áo khoác đen, đưa Lạc Li một cái. Áo đen cùng một tông màu với môi trường xung quanh, rất tốt để có thể ẩn thân che giấu hành tung. Cách này dùng bên ngoài chẳng có tác dụng gì, nhưng ở đây linh lực biến mất, người ta chẳng thể nào cảm ứng được, chỉ có thể dùng tai nghe mắt nhìn, phương án ngụy trang dĩ nhiên sẽ rất hiệu quả.

Lạc Li nhận lấy liền mặc ngay vào, tấm thân kiều diễm mềm mại hoàn toàn được che giấu, chỉ để lộ ra gương mặt xinh đẹp trắng nõn.

- Này!

Mục Trần đưa chiếc áo thứ hai cho Ôn Thanh Tuyền.

- Khó coi chết đi được!

Ôn Thanh Tuyền nhăn mặt khó chịu, nàng vô ưa sạch sẽ, đâu thích tiếp xúc với nam nhân, nói gì đến mặc quần áo của hắn đưa cho, ai biết được hắn đã từng mặc hay chưa.

- Ngươi như vậy rất dễ thấy.

Mục Trần liếc lên liếc xuống bộ kim giáp rực rỡ của nàng. Bên ngoài kia từ xa cả dặm đã thấy rõ mồn một, huống gì nơi tối đen như thế này.

Ôn Thanh Tuyền rùng mình khi hắn quét mắt càn rỡ lướt trên người nàng, hung hăng trừng mắt dọa hắn, giật phắt lấy áo khoác trùm lên người. Nàng cũng không phải quá cô chấp, đương nhiên không vì sở thích cá nhân mà khiến đồng đội lâm vào hiểm cảnh.

Mục Trần mỉm cười, cũng lấy ra một bộ rồi tròng vào người. Sau đó hắn nhanh chóng lao vào khu rừng rậm hắc ám, hai nàng cũng nhanh chân theo sát.

Trong khu rừng, ánh sáng mờ mịt, thiết thụ vươn thân ra như những cái bẫy chông sắc nhọn đáng sợ, lắc lư trong gió như nanh vuốt ác quỷ khiến người ta lông tóc dựng ngược.

Ba bóng đen dựa vào không gian u ám, nhanh chóng lặng lẽ xuyên qua khu rừng.

Cả ba đều là những nhân vật tiếng tăm nơi Linh Lộ, hoàn cảnh từng trải qua còn hung hiểm hơn nơi đây rất nhiều, khả năng tiềm hành cực kỳ thành thạo, ánh mắt tinh anh như chim ưng không bỏ sót bất kỳ thứ gì khả nghi.

Đột nhiên ánh mắt Mục Trần lóe lên, hắn nép mình vào sau một gốc thiết thụ. Lạc Li và Thanh Tuyền cũng chẳng kém, gần như cùng lúc đó nấp vào hai gốc cây khác ở hai bên.

Tầm nhìn xuyên quy những khe hở của vô số gai nhọn, hắn nhìn vào một khoảng rừng tối, bóng đêm nơi đó hơi rục rịch, có vài tia sáng lóe lên, chính là ánh sáng phản chiếu của vũ khí.

- Có sáu tên!

Mục Trần khẽ nói. Sáu kẻ kia ẩn nấp cũng rất tốt, đáng tiếc là họ lại quên che đi những mũi nhọn lấp lánh của đao kiếm trong tay.

Mục Trần nhẹ nhàng đưa tay ra dấu.

Lạc Li lập tức lao về phía bên phải, Ôn Thanh Tuyền thì chậm hơn một chút, hướng về phía bên trái. Lạc Li và Mục Trần trong Linh Lộ đồng sinh cộng tử cũng một thời gian dài, đương nhiên hiểu ý nhanh hơn nhiều.

Mục Trần cũng hành động, thân hình như khỉ len lỏi giữa những nhành thiết thụ gai góc.

Phía bên kia, sáu cặp mắt đề phòng cẩn thận nhìn quét, thỉnh thoảng chú ý vài chỗ tối hơn bình thường, bàn tay nắm chặt không rời đao kiếm. Bọn họ cũng khá thành thạo phương pháp ẩn thân, ánh mắt gắt gao quét quanh khu vực, gió thổi cỏ lay đều không qua khỏi sự giám sát của họ.

Khoảng giữa hai bóng đen, một kẻ đang dựa vào gốc thiết thụ đột nhiên trừng mắt, hắn dường như cảm giác thấy một chuyển động khe khẽ nào đó. Hơi ngẩn người, hắn trừng mắt quan sát, vẻ mặt nghi hoặc, nhưng không phát hiện ra gì bất thường.

Đảo mắt một hồi, hắc tặc lưỡi lắc đầu, tinh thần căng thẳng cũng thả lỏng đi.

Thình lình một cảm giác lạnh lẽo ập tới, rồi sau gáy nhói lên, trước mặt hắn tối sầm lại, thân thể xụi lơ, nhưng chưa kịp ngã xuống đất, một bàn tay từ phía sau vươn ra nắm lấy lưng áo, dựng hắn lên trở lại tư thế cũ.

- Hử?

Cách hắn một khoảng, gã đồng đội nhận thấy có gì đó khác thường, quay lại nhìn rồi thấp giọng hỏi nhỏ:

- Có chuyện gì thế?

Trong bóng đêm, gã kia chỉ phất phất tay, rồi vẫy vẫy gọi lại.

Tên kia nghi hoặc thoáng nhìn bàn tay của đồng đội, nhưng không thấy rõ gì cả, nhưng chưa kịp nghi ngờ gì thêm, thì bàn tay kia nhanh như chớp bay đến chụp lấy cổ họng của hắn, chặn hoàn toàn mọi âm thanh vừa định vang lên trong miệng.

Mục Trần hiện ra, nhìn gã bị tóm cổ sắc mặt đang dần đỏ, hắn đưa một ngón tay lên miệng, ra dấu im lặng.

Gã kia nhận thấy được sát khí lạnh lẽo trong đôi mắt Mục Trần, mồ hôi túa ra, nơm nớp lo sợ không dám giãy nữa. Hắn tin chắc nếu có làm gì tạo ra động tĩnh cảnh báo đồng bọn, thì cái mạng của hắn sẽ đi tong.

Mục Trần nhìn kẻ kia sợ hãi nghe lời, thoáng nhìn lại hai bên xa xa, dường như mấy gốc thiết thụ quanh đó có chuyển động một chút, rồi lát sau hai cô gái xinh đẹp từ bóng đêm chạy ra.

- Xong!

Lạc Li nhẹ giọng nói.

Mục Trần gật đầu, chợt cười tủm tỉm nhìn gã bị thộp cổ, chậm rãi nói:

- Ngươi là thành viên Chúng Viện Minh? Vậy thì bây giờ thành thật khai báo, nhân số các ngươi tiến vào đây, vị trí những tên còn lại, đặc biệt là ba gã thủ lĩnh của các ngươi, cho ta biết...