Đại Đường Kỳ Án

Chương 104




Kiếp trước, lúc hắn mới đi làm cũng đã gặp tình huống như vậy, cũng từng không cam lòng. Sau khi hắn cố chấp truy ra được, đến cuối cùng là phải nằm liệt trên gường. Tuy vụ án kia cuối cùng cũng được phá, tội nhân phải đền tội. Nhưng ai mà nhớ, mười năm trước đã có một thanh niên trẻ tuối không muốn sống, vì thế đã bỏ mất tuối xanh xuân đẹp nhất của mình?

ở trên giường bệnh, Dương Thủ Văn đọc rất nhiều sách, suy nghĩ rất nhiều năm.

Cuối cùng hắn cũng hiểu một câu: Người làm, trời nhìn, không phải không báo mà thời cơ chưa đến.

Chỉ là vì hiểu ý nghĩa đích thực của câu nói này…

Cảm giác không khí có hơi căng thẳng, Dương Thủ Văn cười nói:

– Được rồi, được rồi, chuyện này dừng ở đây, chúng ta không nói nữa.

– ừ, không nói nữa, không nói nữa!

Dương Thừa Liệt không tỏ ra tức giận nữa,

đổi lại là một khuôn mặt tươi cười.

Dương Thủ Văn lại cùng ông ta uống rượu, thấy Dương Thừa Liệt tỏ ra mệt mỏi liền cáo từ về thiện phòng.

Dương Thụy ở phía sau hắn, im lặng không nói gì.

Hai người đi đến ngoài cửa Đại Hùng Bảo Điện, thấy ánh trăng chiếu trên sân, không khí thêm phần trong trẻo.

Ban ngày, có mưa nên không khí trên núi rất mát mẻ.

Chỉ là sau cơn mưa nhỏ kia, đã khiến không khí xuống thấp, cho nên khi có một cơn gió thổi qua khiến Dương Thụy sợ run cả người.

Ngoài thiền phòng, Bồ Đề dẫn theo bốn con chó nhỏ lên cửa hiên.

Trong bếp, Dương thị vẫn đang tất bất ra vào dọn dẹp.

Tinh thần của Thanh Nô vẫn chưa tốt, vì thế đêm này đã theo Tống thị đi nghỉ sớm.

Chỉ còn lại một mình Ấu Nương đang ngồi bên cạnh giếng, chăm chú giặt quân áo nhìn thấy Dương Thủ Văn và Dương Thụy, cũng không chào hỏi.

Lúc không có Dương Thừa Liệt, Ấu Nương rất thoải mái.

Nhưng có Dương Thừa Liệt, cô tỏ ra rất chừng mực.

Tiếu nha đầu này còn nhỏ tuổi, nhưng rất hiểu chuyện, biết khi nào nên hoạt bát, khi nào nên im lặng.

– Nhị Lang, tại sao không nói chuyện?

Dương Thụy ngẩng đầu như lấy hết dũng khí nói:

– Đại huynh, hay là đệ thỉnh cầu cha đế huynh làm Chấp y nhé.

- Ta?

Dương Thủ Văn lắc đầu như trống bỏi.

– Ta không muốn đến nha môn bị giày vò… Đệ nhìn ta đi, bây giờ vui vẻ biết bao! Vô âu, vô lo, hà tất phải đến nha môn tu hành?

– Nhưng…

Dương Thụy tỏ ra buồn fâu gãi gãi đầu, khiến cho mái tóc rối bời. Cậu ta hạ giọng nói:

– Nhưng đệ cảm thấy mình thật là ngốc! Bị Cái Gia Vận đùa giỡn, vậy mà đệ còn tưởng y rất sợ mình. Hôm nay, đệ đến hiện trường, nhìn thấy thi thể của Lư Thanh. Đệ có ngốc cũng nhìn ra Thanh Lư không phải là chết duối, nhưng cha nói chết đuối, nói chuyện vui vẻ với Lư Vĩnh Thành, dường như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đại huynh, đệ thực sự hồ đồ rồi!

Trước kia, đệ cảm thấy mình rất thông minh, thậm chí trước khi đại huynh tỉnh táo, đệ vẫn cho rằng như vậy.

Nhưng…

Dương Thụy nói xong, liền ngồi xổm xuống đất hai tay ôm đầu.

Dương Thủ Văn có thể hiểu tâm trạng hiện tại của cậu ta, đó là kiểu đau đớn tự cho rằng “Mọi người đều say, chỉ có mình ta tỉnh”.

Như đó có thể thấy, Dương Thụy vẫn là một cậu thanh niên yêu chính nghĩa.

Chí có điều cậu ta vẫn chưa hiếu ý nghĩa của nhẫn nại.

Dương Thủ Văn vỗ vỗ vai của Dương Thủ Văn rồi ngồi xuống bên cạnh anh ta.

– Nhị Lang, đệ nhìn đi ánh trăng thật đẹp? Ta rất thích, nhưng lại không thể nắm bắt. Đệ nhắm mắt lại, cẩm thận chút gió, dịu dàng biết bao. Nhưng ta lại không nhìn thấy, đệ ngửi hương hoa, thơm biết bao nhưng ta lại không thể giữ lại được.

- Đại huynh, huynh đang nói gì vậy?

Dương Thụy bị câu chuyện của Dương Thủ Văn làm cho hồ đồ, liền quay đầu nhìn hắn.

Dương Thủ Văn mỉm cười:

– Ta đang nói nhảm thôi! lai kể chuyện xưa.