Đại Đường Kỳ Án

Chương 106




Dương Thừa Liệt và Tống thị từ trong thiện phòng đi ra, nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như thế trên quảng trường, cũng nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười.

– Sau khi Hủy Tử minh mẫn, trong nhà càng lúc càng náo nhiệt rồi.

– Đúng vậy, tối hôm qua Nhị Lang còn chạy đến tìm ta nhận lỗi, đứa nhỏ này cũng là càng

ngày càng hiếu chuyện.

Dương Thừa Liệt nhìn Dương Thủ Văn đang đắm chìm dưới ánh mặt trời, luyện công cùng hai tiểu nha đầu, vẻ vui mừng trong mắt càng lúc càng đậm.

Ông đi qua, gọi Dương Thủ Văn đến.

– Hôm nay con và Mạt Lỵ xuống núi một chuyến, lấy thêm hai vò rượu đến đây.

– Thuận tiện mua thêm một ít thức ăn nhắm rượu, ngày mai khách tới tránh cho không đủ.

Dương Thủ Văn trợn to mắt nhìn Dương Thừa Liệt:

– Cha, rốt cục cha có mấy người bạn cũ sắp tới vậy?

– Một người thôi.

– Trên núi có năm vò rượu đấy.

– À, tối hôm qua ta đã uống một vò… Hôm nay sẽ uống hai vò, còn lại hai vò, ngày mai chắc chắn là không đủ.

Cha là muốn uổng rượu một mình đúng không?

Dương Thủ Văn liếc mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cha nói rất hiên ngang lẫm liệt, sắc mặt lo nghĩ vì khách.

– Được rồi, vậy lát nữa con xuống núi với Mạt

Lỵ.

Dương Thủ Văn nói xong, liền cáo từ rời đi. Chỉ có điều sau khi đi được hai bước, hắn dừng lại, quay đầu nhìn Dương Thừa Liệt, nghi hoặc hỏi:

– Cha, hôm nay cha không trực ở nha môn sao?

– Có cái gì mà trực? Chẳng lẽ muốn bị người tính kế tiếp à?

– Hôm qua ta đã bẩm báo với Huyện tôn, trong người không khỏe nên cần nghỉ dưỡng hai ngày. Để cho ông ta trước đấu hai ngày với Lư Vinh Thành đi. Đợi khi ông ta biết được ích lợi của ta, tự nhiên sẽ thay đổi. Ta cũng thừa dịp hai ngày này nghỉ ngơi thật tốt.

– ích lợi?

Cha, người cũng thật biết dùng từ đó!

Tư tưởng phạm tội, A Di Đà Phật… Dương Thủ Văn nhe răng, liền lắc đầu rời đi.

Chỉ còn lại Dương Thừa Liệt vẻ mặt mờ mịt, quay đầu nói với Tống thị:

- Nương tử, Hủy Tử hắn có ý tứ gì vậy?

- Hả?

– Ta nói xong, vì sao hắn lại lắc đầu? Vừa rồi ta nói sai cái gì sao? Thái độ này của hắn là sao vậy?

vẻ mặt Tống thị mờ mịt, nhìn Dương Thừa Liệt, lại nhìn vào hai mắt của Dương Thủ Văn.

Cuối cùng, bà nói:

– Chớ không phải là dòng họ Dương gia của lão gia đều mắc bệnh đần độn à? Trước kia là Hủy Tử, ngày hôm qua là Nhị Lang, hôm nay đến lượt ông. Hủy Tử chỉ lắc đầu, ông lại ở chỗ này suy nghĩ lung tung, A Lang không cảm thấy mệt sao?

Nói xong, Tống thị uốn éo rời đi.

– Ta nghĩ ngợi lung tung sao?

Dương Thừa Liệt đứng ở nơi đó suy nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu, thấp giọng thầm nói:

– Có thể ta thật là nghĩ ngợi lung tung rồi… Nhưng vì sao ta cảm thấy nụ cười vừa rồi của Hủy Tử có chút quái dị, mang đến cho ta một loại cảm giác xấu đây?

***

Không nói đến Dương Thừa Liệt ở trên núi nghĩ ngợi lung tung.

Dương Thủ Văn cùng với Ấu Nương luyện công xong, liền kéo Dương Mạt Lỵ cùng đi xuống núi.

Lần này hắn xuống núi, còn có việc khác.

ở dưới chân núi, đầu tiên hắn đi đến nhà Điền thôn chính gửi nhờ ngựa, sau đó lại chạy tới

nhà của Lão Hồ Đầu.

Lấy ra một bản vẽ, đặt ở trước mặt của Lão Hồ Đầu.

– Lão Hồ Đầu, dựa theo số liệu trong bản vẽ này, trước làm cho ta hai mươi cái.

– Đây là cái gì?

Lão Hồ Đầu nhìn móng ngựa sắt trong bản vẽ, vẻ mặt mờ mịt.

Dương Thủ Văn nói:

– Lão hỏi nhiều như vậy để làm gì? Làm được cái này không? Không làm được thì ta vào thành tìm người khác làm.

– Đừng nói giỡn, thứ đồ chơi này nếu ta không làm được, sao còn dám xưng là thợ thủ công giỏi nhất ở Hổ Cổc Sơn chứ?

Lão Hồ Đầu vừa nghe, giận tím mặt.

Ông ta không nói hai lời, đoạt lấy bản vẽ:

– Làm một cái ba mươi văn, hai mươi cái năm trăm văn, ba ngày sau ngươi lại đây lấy là được.

Tay nghề của Lão Hồ Đầu không tệ, chỉ có điều có đôi khi rất thích lải nhải.

Dương Thủ Văn cười, từ trong nhà Lão Hồ Đầu đi ra ngoài, đang chuẩn bị vào cửa hàng trong thôn mua một ít rượu và thức ăn, lại nghe có người hô lớn:

– Thiếu niên lanq, xin dừnq bước.