Đại Đường Kỳ Án

Chương 111




Năm Văn Minh, Trần Tử Ngang lần thứ ba đi thi khoa cử, thi đậu tiến sĩ.

Cũng trong năm này, Dương Thừa Liệt mang theo Dương Thủ Văn ngốc nghếch mất đi mẫu thân, rời khỏi Quân Châu, đi vào Xương Bình.

Tính toán thời gian, hai người đã mười tám năm chưa từng gặp lại.

Lần trước hai người gặp mặt là ở phủ đô đốc U Châu ở huyện Kế.

Nhưng khi đó quá mức gấp gáp, đô đốc u Châu Trương Nhân Nguyện mới vừa nhận chức, thân là Thập di Giám quân Trần Tử Ngang phải phụ giúp y ổn định thế cục. Mà lúc ấy Dương Thừa Liệt cũng bề bộn công vụ, vì thế hai người vội vàng gặp lại, lại vội vàng chia tay.

Từ lần đó về sau, Dương Thừa Liệt chưa gặp lại Trần Tử Ngang.

Nhoáng một cái là hơn nửa năm, mãi đến đầu tháng, Trân Tử Ngang đột nhiên phái người truyền tin, nói là muốn hẹn Dương Thừa Liệt ngắm trăng.

Hạn hán đã lâu gặp mưa rào, tha hương gặp cố tri.

Trên đời có bốn niềm vui sướng lớn, lần gặp

nhau này của Dương Thừa Liệt và Trần Tử Ngang cũng có thế tính là một trong số đó.

Chỉ có điều không biết vì sao, Dương Thủ Văn cảm thấy Trần Tử Ngang có chút kì quái.

Nếu gã là bạn cũ của Dương Thừa Liệt, hơn nửa năm không có bất kỳ liên hệ nào, lại đột nhiên vào lúc này chạy đến Xương Bình gặp mặt?

Mà trong khoảng thời gian này, đúng là Xương Bình đang rối loạn, không khỏi quá trùng hợp đi.

Tuy rằng Trần Tử Ngang nói, qua ít ngày nữa gã sẽ rời khỏi u Châu, trở về Tử Châu thủ hiếu cho cha ở nhà cũ, từ quan về quê. Nhưng Dương Thủ Văn không cách nào yên tâm. Trực giác nói cho hắn biết, Trần Tử Ngang đến Xương Bình, nhất định là có mục đích khác.

Mười bốn tháng tám, trăng sáng lên cao.

Tuy rằng còn chưa đến Trung thu, nhưng ở Hổ Cốc Sơn có bầu không khí thật giống như đã đến trăng tròn.

Dương Thừa Liệt rất vui sướng, buổi chiều uống nhiều rượu, kết quả ngay cả cơm chiều cũng không ăn, trực tiếp say ngã xuống giường.

Mà Trần Tử Ngang thì tốt hơn, có đến ăn cơm chiều.

– Đại huynh, vị Trần tiên sinh này có chút kì

lạ.

Sau bữa cơm chiều, Dương Thụy lén lút tìm Dương Thủ Văn, kéo hắn đến một nơi yên lặng.

Dương Thủ Văn nói:

– Trần tiên sinh là bạn tốt của cha, vì sao đệ lại nói như vậy?

– Không phải, ta không phải nói gã là người xấu, chỉ là… Đại huynh, huynh không biết đáu. Vừa rồi Trần tiên sinh lôi kéo ta, hỏi ta đêm hôm đó xảy ra chuyện gì ở nơi này. Gã còn hỏi thăm ta về tên Liêu Tử kia, hỏi ta về tình hình Liêu Tử ở đây, còn hỏi ta có phát hiện ra việc gì đặc biệt hay không… Dù sao, ta cảm thấy gã có chút không bình thường.

Dương Thụy giống như rất không thích Trần Tử Ngang, từ khỉ gặp mặt đã không thích.

Y là một người kiêu ngạo, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Tử Ngang, Dương Thụy mới biết được, cái gì gọi là kiêu ngạo.

Đó là một loại mặc dù vẻ mặt ôn hoà tươi cười đối với ngươi, nhưng trong giọng nói vẫn như cũ toát ra sự khinh thường ngạo mạn.

Đối với loại người này, Dương Thụy không biết nên đối mặt như thế nào.

Luận về tiếng tăm, Trần Tử Ngang vang danh

khắp thiên hạ, một bài “Đăng u châu đài ca” truyền khắp Thần Châu, một tên nhóc con miệng còn hôi sữa như y làm sao có thế so sánh được. Luận về xuất thân, mặc dù Trần Tử Ngang không xuất thân từ danh môn vọng tộc, nhưng các gia tộc quyền quý cũng sẽ không bạc đãi gã.

Luận quan chức, Trần Tử Ngang là ữu thập di, giám quân quân sự ở u Châu.

Còn y thì sao…

Đối mặt với một đại thúc nghiền ép y toàn diện, cho dù Dương Thụy có bao nhiêu bất mãn thì cũng khỏng dám biểu lộ ra ngoài.

Dương Thủ Văn cười, vồ bờ vai của y.

– Nhị Lang không cần suy nghĩ nhiều, ngày mai là Trung thu, mọi người còn có rất nhiều chuyện phải làm, đệ đi ngủ sớm một chút đi.

- ừ!

Dương Thụy cũng chỉ là tìm Dương Thủ Văn than phiền, trên thực tế y cũng không biết tìm ai để nói. Tuy rằng Dương Thủ Văn lớn hơn y không bao nhiêu, nhưng đòi khi, Dương Thụy cảm thấy huynh trưởng nhà mình còn đáng tin cậy hơn cả cha ruột của mình.

Bóng đêm, càng ngày càng đậm.

Đêm ở trong núi, mây mù dày đặc, bao phủ toàn bộ chùa Tiểu Di Lặc.

Có thế đã quá mệt mỏi, sau khi vào đêm không lâu thì mọi người liền sớm đi nghỉ ngơi. Từ hướng thiện phòng truyền đến từng đợt tiếng ngáy như có như không, trong chùa Tiểu Di Lặc có thể nói là im ắng, không có chút tiếng động.

Dương Thủ Văn nằm ở trên giường, đột nhiên mở mắt, xoay người từ trên giường nhảy xuống.