Đại Đường Kỳ Án

Chương 46




– Hủy Tử, những người này là người Mạt Hạt.

Lúc này Dương Thừa Liệt đã kiểm tra xong thi thể của những người đó, trong tay mang theo mười mấy túi da đi tới.

– Sao cha lại biết được?

– Nói thừa, ta ở Xương Bình mười mấy năm rồi, sớm đã luyện thành cặp mắt thần rồi.

Cho dù là con muỗi bay qua, ta nhìn là biết con đực con cái.

Cha, người có biết không, ta rất thích được nhìn thấy bộ dạng của người những lúc người ba hoa như vậy, thật không biết xấu hố!

– Ha ha ha ha!

Dương Thủ Văn bật cười ha hả, nhưng lại không hề có phản bác gì.

– Ách, trên người họ có đánh dấu, là dấu của người Mạt Hạt.

Dương Thủ Văn hạ giọng nói:

– Cha, chuyện này con thấy tốt nhất là bấm báo lên huyện tôn. Người Mạt Hạt điên cuồng như vậy, tất có nguyên nhân.

Nói xong, ánh mắt hắn liền đảo xung quanh, dừng lại trên người Dương Mạt Lỵ bên cạnh.

Dương Mạt Lỵ bỗng mờ mịt nhìn cha con Dương Thừa Liệt, sau đó liền bước tới bên cạnh xe ngựa, nhấc túi đồ dưới đất lên, ngay cả hai quả chùy giặt quần áo cũng được đặt lên lưng ngựa. Sau đó lại đỡ Dương Thừa Liệt lên ngựa, lúc này mình mới trèo lên lưng ngựa.

– Sửu Nha Đầu, lên đây!

Dương Thủ Văn nhìn lên trời, liền thúc ngựa đi.

Sửu Nha Đầu chạy theo phía sau ngựa, cũng nhắm mắt đi theo….

Dương Thừa Liệt cũng không nói thêm gì nữa, chỉ vẫy tay với Dương Mạt Lỵ và phóng ngựa đi.

Ba người, 9 con ngựa, một con chó men theo đường lớn bay qua triền núi, đi vào vùng quản hạt của huyện Xương Bình.

Dương Thừa Liệt sắp về Xương Bình rồi.

Chuyện xảy ra ở Cô Trúc khiến cho lão ý thức được sự việc đã có chút nghiêm trọng rồi.

Lão tin chắc, những người Mạt Hạt đó muốn truy sát cũng không thể là cha con lão, e là Dương Mạt Lỵ. Cũng chính là nói, cái chết của Lục châu không phải chỉ đơn giản như vậy. Cô nhất định là biết được điều gì đó, người Mạt Hạt mới phải nhổ

cỏ nhố tận gốc như vậy.

ở ngã ba, Dương Thừa Liệt nói với Dương Thủ Văn:

– Hủy Tử, cùng ta về thị trấn thôi.

Dương Thủ Văn mỉm cười lắc đầu nói:

– Cha không phải lo cho con, con tự về làng là được rồi.

Lúc này con không thích hợp xuất đầu lộ diện, cho nên không đi vào thị trấn, về phần những vết thương này, chẳng qua là vết thương ngoài da, sau khi trở về con sẽ xử lý một chút là được. Thật ra Mạt Ly nên theo cha về trước, chờ khi làm xong việc sẽ cho y lại đây.

Cha, con thấy ba vụ án mạng đó có thế tạm thời gác lại đã.

Động tác của người Kê Mạt Mạt Hạt rất quái dị, cha phải chuẩn bị sẵn sàng mới được….

Dương Thừa Liệt gật đầu nhưng vẫn có chút không yên tâm.

– Hủy Tử, con thật sự không muốn về thị trấn sao?

– Cha yên tâm đi, có Sửu Nha Đầu ở đây cũng đủ bảo vệ chu toàn cho con rồi.

Dương Thủ Văn nói xong liền chỉ tay về con ngựa phía sau.

– Con sẽ dắt hai con ngựa về, những con còn lại cha dắt vào thị trấn đi.

– Được, nói như vậy… nếu trong nhà có chuyện hãy bảo Dương tẩu tới thông báo cho ta.

Dương Thủ Văn lên ngựa chắp tay, chọn hai con ngựa to khỏe, buộc cương ngựa xong mổi người đi một đường. Từ ngã ba này tới thôn còn cách không xa lắm, nhưng lần này Dương Thủ Văn trở về trong lòng lại có một cảm xúc khác. Hắn không thể nói rõ được rốt cuộc là thế nào, chỉ cảm thấy rất đỗi thân thiết.

Men theo con đường nhỏ, Sửu Nha Đầu chạy loanh quanh bên cạnh, không bao lâu sau đã nhìn thấy tảng đá lớn cao hai ba mét đó ở cổng làng.

– Hủy Tử, ngươi làm sao thế?

Đi vào cửa thôn, liền gặp Lão Hồ Đầu đang nằm phơi nắng bên ngoài.

Thấy Dương Thủ Văn người đẫm máu, lão sợ hãi nhảy dựng lên, liền bước lên phía trước hỏi han.

Dương Thủ Văn cười nói:

– Lão Hồ Đầu, ta không sao…. Đúng rồi, thứ ta cần đã làm xong chưa?

- Đương nhiên rồi!

Lão Hồ Đầu nắm lấy dây cương, cười nói:

– Lão Hồ Đầu ta cái khác không dám nói, nhưng nói một là một, đồ vật sáng sớm nay đã được đưa tới nhà ngươi rồi…. Hủy Tử, ngươi thật sự không sao chứ? Có cần ta đi tìm Lão Điền để lão ta khám cho ngươi không?

Lão Điển chính là Điền Thôn chính.

Ông ấy ngoại trừ là Điền Thôn chính ra, còn hiếu chút về y thuật. Nếu người trong thôn bị bệnh, đều gọi lão tới trị bệnh. Nếu trong thôn không trị được mới đi lên thị trấn tìm y quán.

– Cũng được!

Dương Thủ Văn không từ chối ý tốt của Lão H’ô Đầu, sau đó dắt ngựa và chó đi thẳng xuống phía cuối thôn.