Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 3

Chương 447




Hai người quay lưng lại với nhau, từng người tìm y phục của mình, không khí có chút trầm trọng.


"Xin lỗi." Đỗ Giang Ly nói.


"Là...là tại hạ nên trả lễ cho nương tử mới phải." Tang Thần xấu hổ nói nhỏ, hắn vẫn còn nhớ, chính hắn sờ mó thân thể người ta, "Tại hạ ra được sẽ lập tức đến Đỗ phủ cầu thân."


Thần sắc Đỗ Giang Ly tối xuống, quả nhiên, đúng như lời Lưu Thanh Tùng, nếu đã có thân cận da thịt, Tang Thần tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm.


Nhưng nàng một chút cũng không thấy vui vẻ.


Tang Thần là người mà một khi đã nhận định chuyện gì đó, thì đến chết cũng không quay đầu. Cũng như hắn nhận định chính hắn và Thôi thị không có quan hệ gì, mặc kệ Thôi thị trăm phương ngàn kế tỏ thái độ như thế nào, hắn 20 năm cũng như một ngày đều nhận định như vậy; cũng như trong lòng hắn nhận định là hắn cả đời này chỉ thích Nhiễm Nhan, nên dù thế sự có biến hóa ra sao, hắn cũng kiên định cho rằng hắn vĩnh viễn thích nàng.


Nhưng mà hắn không hiểu, nếu ai cũng có thể như vậy, thì làm gì có câu thân bất do kỷ nữa?


"Có lẽ ta sai rồi." Đỗ Giang Ly nói nhỏ, nàng không nên yêu cầu nhiều hơn, cứ dùng cả đời này mà chờ đợi hắn như vậy, không phải vẫn tốt đó sao? Chí ít vẫn tốt hơn trước kia, kiếp trước chỉ có thể chờ đợi một cách mờ mịt, mà kiếp này lại có thể ngẫu nhiên gặp được hắn.


Là nàng quá tham lam, muốn có được nhiều hơn.


"Là tại hạ sai." Tang Thần lắc đầu, cố chấp nói.


Đỗ Giang Ly quay đầu lại nhìn hắn, dưới ánh trăng, trên khuôn mặt thanh tuấn của hắn vẫn còn vẻ hồng hào sót lại của màn vừa rồi, rất động lòng người.


"Nữ tử Trường An không phải tiên sinh thì không gả có rất nhiều, tiên sinh vì sao lại chọn ta?" Đỗ Giang Ly cười hỏi.


Nữ tử Đường Triều phóng khoáng, Đỗ Giang Ly không phải không biết. Tang Thần nhìn thì ôn hòa, nhưng một khi chạm đến điểm mấu chốt, thì chỉ nói lễ pháp không nói tình nghĩa, bao nhiêu người muốn nhào vào lòng hắn, Tang Thần đều dùng lễ nghĩa ngôn từ mà cự tuyệt, có khi mắng người ta đến máu chó đầy đầu, khóc mà chạy đi. Chỉ có khi Đỗ Giang Ly đến tìm hắn, hắn mới hốt hoảng tránh né.


Đỗ Giang Ly nhìn bộ dáng toát mồ hôi của hắn, bật cười, dùng ống tay áo lau giúp hắn, "Tiên sinh có cần xuống sông rửa ráy một chút không?"


Tang Thần tâm muốn né ra, nhưng thân thể thì như mọc rễ ở đó, để nàng lau mồ hôi cho mình.


"Ngươi không biết đâu, ta trước đây có làm một giấc mộng. Trong mộng ta gả cho người ta, phu quân ta là một tướng quân thủ thành ở biên cương, bảo vệ đất nước. Ta thường hay tưởng tượng hình dáng của hắn, bấm đốt ngón tay tính xem khi nào hắn mới từ chiến trường quay về nhà. Sau đó triều đình phái người nói cho ta, hắn đã chết trận. Ta thương tâm muốn chết, nhưng cũng rất kiêu ngạo." Đỗ Giang Ly ngồi co chân, gác cằm lên đầu gối, quay đầu nhìn Tang Thần, "Ta không cam tâm để hắn phơi thây nơi hoang dã, mới mang gia bộc đi ra chiến trường tìm xác hắn. Ta nghe người ta nói, hắn đã sớm tan xương nát thịt rồi, huống chi ta chưa bao giờ gặp mặt hắn, sao có thể nhận được, ta thì tin tưởng rằng chỉ cần ta nhìn thấy hắn, nhất định sẽ nhận ra! Chẳng sợ hắn đã tan xương nát thịt."


"Sau đó thì sao?" Tang Thần nghe Đỗ Giang Ly nói, tạm quên đi tình huống bối rối hiện tại, ngẩng đầu nhìn nàng.


"Sau đó ta trượt chân rơi xuống vách núi, rơi xuống bên chân ngươi đó, hắc hắc." Đỗ Giang Ly biết chuyện này nghe rất hoang đường, nhưng thực sự là nó đã phát sinh rồi.


Đỗ Giang Ly nhìn bộ dạng mê mang của Tang Thần, cười hì hì nói, "Ngay ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, đã cảm thấy ta tìm được hắn rồi."


Một cảm giác rất kỳ diệu, rõ ràng Tang Thần là một thư sinh, Đỗ Giang Ly lại cảm thấy đây đúng là người mà nàng vẫn luôn tìm kiếm kia. Có lúc, nàng hoài nghi có phải mình thích hắn, mới cố ý tìm cái lý do để quấn lấy hắn hay không.


Nhưng hiện tại nàng đang rất hối hận, chuyện như vậy, đem Tang Thần bức đến tuyệt cảnh, hắn có lẽ sẽ sống cả đời trong tự trách và đau khổ.


"Kỳ thật..." Đỗ Giang Ly chồm đến gần Tang Thần, hạ giọng thầm thì, "Ta căn bản không phải là nương tử Đỗ gia."


Tang Thần giật mình.


"Ta là một con hồ ly ở trên núi này, ngươi nghe qua chưa, hồ ly sống qua một trăm năm, có thể hóa hình thành người?" Đỗ Giang Ly vốn dĩ muốn kể chuyện cô hồn dã quỷ, nhưng sợ sẽ dọa hắn bất tỉnh, mới đổi thành hồ ly.


"Lừa người." Tang Thần không tin.


"Ta nếu là người, làm sao có thể rơi từ trên cao như vậy xuống mà vẫn không chết?" Đỗ Giang Ly nói vẻ đương nhiên.


Tang Thần quan sát nàng, nửa tin nửa ngờ hỏi, "Thật à?"


"Thật mà, mà vài ngày nữa ta phải đi rồi, ta thích ngươi, cho nên muốn nhờ ngươi đưa ta quay về." Đỗ Giang Ly nắm tay hắn, nói, "Ta là hồ ly lại là nương tử, cho nên có sờ vài cái cũng không có sao, nửa tháng trước, ta còn thấy ngươi sờ thỏ mà."


"Nhưng thỏ không phải là nương tử." Tang Thần nhíu mày, cảm nhận bàn tay nhỏ mềm mại trong lòng bàn tay mình, nghĩ bụng đây có phải là mình đang chiếm tiện nghi của người ta hay không?


"Ta là thấy ngươi sờ thỏ, nên mới ghen tức." Đỗ Giang Ly đến gần vùi đầu vào lòng hắn, "Ta còn thấy ngươi ôm thỏ nữa."


Tang Thần cúi đầu, nhìn thấy Đỗ Giang Ly phồng má lên, bộ dạng như đang ghen tuông, lại giống một con tiểu hồ ly cực kỳ đáng yêu, mới nói, "Ta đã từng đọc trong một quyển tạp ký, nói hồ ly có thể hóa hình thành người."


Nói xong, ánh mắt rơi xuống đôi má phính phính của người trong ngực, ung dung nói, "Ngươi biến lại thành hồ ly đi thôi."


"Ta tự biến lại không được." Đỗ Giang Ly nghĩ nghĩ, "Ngươi hôn ta một cái, ta có thể biến hình, không tin ngươi thử xem."


Tang Thần nửa tin nửa ngờ, tâm cảm thấy Đỗ Giang Ly không có lý do gì đi lừa hắn, mới cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, mắt vẫn nhìn nàng, lẩm bẩm, "Sao vẫn chưa..."


Còn chưa dứt lời, đã thấy sau đầu đau nhói, cả người mềm oặt, hôn mê.


"Thật đơn thuần." Đỗ Giang Ly mỉm cười, cẩn thận mang bao y phục lên người của hắn, rồi cõng hắn lên quay lại đường cũ, "Nặng chết đi được."


Nàng vừa đi vừa nói, "Lang quân, ta đã đi lên con đường không thể quay lại, bước đi cho đến hôm nay, đều là ta tự tung tự tác, tự mình cắt đứt đường lui của mình, nhưng ta không hối hận...ngay từ đầu, ta luôn cảm thấy trống rỗng, nhưng sau đêm nay, ta cảm thấy mãn nguyện rồi."


Phụ thân kiếp trước của Đỗ Giang Ly là Đề Hình quan, khi phụ thân đi khắp nơi phá án, nàng thường thích trộm chạy ra ngoài chơi. Đỗ mẫu Đỗ phụ nghĩ lại đều thấy sợ, nhưng cũng khó quản, mới mời người dạy cho nàng một ít công phu phòng thân. Vừa khéo thân thể mà Đỗ Giang Ly đang dùng, cũng biết võ, bản lĩnh lại không tệ, cho nên cõng Tang Thần không thành vấn đề.


Mang Tang Thần về chỗ hắn ở, Đỗ Giang Ly cẩn thận xóa hết dấu vết của nàng, sau khi thay lại y phục của mình, viết một phong thư từ biệt, rồi trèo tường ra khỏi chùa.


Nàng làm kinh động tăng lữ trong chùa, đích thân đem thư giao cho phương trượng chùa Từ Ân, nhờ ông giao cho Đỗ gia.


Trong chùa không tiện lưu khách nữ, phương trượng tạm thời an bài nàng đến nơi ở bình thường dành cho khách hành hương.


Quá nửa đêm, Đỗ Giang Ly lại trộm rời đi, quay vào trong núi.


Nàng ngồi bên bờ con sông nàng và Tang Thần rơi xuống trước đó một lúc lâu, mới lên núi. Kỳ thật nàng biết đường đi, nguyên chủ của thân thể này, thường hay ra ngoài du ngoạn, trong đầu nàng ta vẫn còn lưu lại ấn tượng.


Khi leo lên tới đỉnh núi, phương đông đã dần dần lộ ra một quầng sáng mờ.


Gió núi thổi vi vu, Đỗ Giang Ly cẩn thận nhớ lại một lượt, nàng đã để lại lời nhắn cho mọi chuyện, cũng xóa hết mọi dấu vết, ngoại trừ Lưu Thanh Tùng ra, hẳn là sẽ không có ai biết nàng ở với Tang Thần đêm nay.