Đại Giá Thế Tử Phi

Chương 54: Đối với nhau như người dưng




Vương Sương Lộ qua ngày thứ hai cũng đã đi, nàng được hoàng đế đặc phê, nghĩ đến chắc là được sủng ái nhiều.

Tuy nàng nói rất hợp ý Tô Thê Thê, nhưng Tô Thê Thê cũng không đối đãi với nàng như bằng hữu, Lục Phương Đình có nói không thể dễ dàng tin người khác, cẩn thận từ lời nói đến việc làm, nàng vẫn còn nhớ rõ a.

Trước khi đi Vương Sương Lộ còn dặn dò Tô Thê Thê, nếu có việc cần cứ tìm nàng, đến cả cách liên lạc cũng để lại, nàng nói có mua chuộc một thái giám hay ra ngoài thám thính.

Tô Thê Thê cảm ơn nàng, cũng không để ý chuyện này.

Trước ngày đi Tô Thê Thê cũng lo lắng cả một đêm, khi Vương Sương Lộ đi rồi, Tô Thê Thê không đi liền, mà nàng đang chờ, chờ Lục Phương Đình phái người chuyển tin cho nàng.

Thiên Bảo Các liên quan đến Lục Phương Đình là bí mặt, Tô Thê Thê biết, đây cũng là các nàng trao đổi thông tin, Lục Phương Đình tặng đồ cũng thông qua Thiên Bảo Các mang đến.

Tô Thê Thê chờ một ngày, vẫn không có tin tức của Lục Phương Đình, ngày thứ hai trời sáng, liền mua một cái xe ngựa đi vào thành.

Cả kinh thành giăng đèn kết hoa như mừng năm mới, mang theo màu đỏ rực, đèn đỏ lung linh, liễm đỏ câu đối đỏ, chữ hỷ đỏ, hầu hết đều thể hiện nữ nhi của hoàng đế sắp xuất giá, tuyết còn chưa tan, dưới màu đối lập của đỏ trắng, càng khiến cho màu đỏ thêm sinh động chói mắt.

Nhưng thay đổi được gì? Tô Thê Thê cảm thấy rất xa vời, Lục Phương Đình mang trách nhiệm nặng bao nhiêu, nàng không biết, nàng chỉ biết những mạng người kia, cho dù là một thôi, cũng là đã nặng ngàn cân rồi.

Tô Thê Thê muốn gặp Lục Phương Đình chỉ có thể đến Thiên Bảo Các, mấy lần trước đi, đều là mượn danh nghĩa đi lấy đồ. Dù sao đến Tĩnh Hư Quan ở an toàn, nhưng phí dùng rất đắt, mọi người ai cũng biết.

Tô Thê Thê mặc rất dày, khoác áo đội nón, toàn thân chỉ lộ ra đôi mắt, được Tử Trúc đỡ đến Thiên Bảo Các, vào phòng ấm áp mới cởi áo khoác ra.

"Hôm nay có tin gì cho ta không?" Tô Thê Thê liền hỏi chưởng quỹ.

"Không có tin gì cả, không biết phu nhân cần gì? tiểu nhân đi chuẩn bị." Chưởng quỹ nói với Tô Thê Thê, hiện tại thái độ của hắn đối với Tô Thê Thê rất tôn kính, vì Tô Thê Thê đang hợp tác cùng bọn họ, cũng vì Tô Thê Thê có quan hệ với "các chủ" trong truyền thuyết.

"Hai ngày tới ta sẽ ở đây, ngươi có cách nào liên lạc với người của trấn nam vương phủ không? dù không liên lạc được, thấy thế tử đi đâu cũng báo cho ta biết một tiếng, ta có chuyện muốn làm." Tô Thê Thê nói với chưởng quỹ, Lục Phương Đình là "các chủ" thân phận còn mơ hồ, chưởng quỹ cũng không biết, mỗi lần đều chỉ cầm ấn tin chỉ huy, Tô Thê Thê cũng không để lộ, nhưng mà hiện tại nàng chỉ muốn nhìn thấy Lục Phương Đình, chỉ có thể nhờ vào bọn họ.

"Được, ta sẽ an bài giúp phu nhân." chưởng quỹ nói với Tô Thê Thê.

Tô Thê Thê ở trong phòng nóng lòng chờ, Lục Phương Đình cũng không gửi tin cho nàng, không biết đã xảy ra chuyện gì, hay là vững tâm thật như vậy, không cho nàng biết, coi như mọi chuyện cứ vậy xảy ra.

"Phu nhân có thể ở trong lầu trạng nguyên, chỗ đó rất an toàn. Ta tìm ngưởi hỏi một chút, thế tử trấn nam vương, sáng mai đến phủ dự tiệc của thân vương, đó là sinh thần của thân vương." hiệu suất của chưởng quỹ khá cao, không bao lâu liền đến nói với Tô Thê Thê.

"Được, tôi biết rồi, đa tạ." Tô Thê Thê cảm ơn chưởng quỹ, cùng Tử Trúc đến lầu trạng nguyên đã được an bào trước, rồi chờ ngày mai đi "cướp" Lục Phương Đình.

Buổi tối Tô Thê Thê tính toán lên tinh thần tốt cho mình, sau đó thì ngủ, sáng sớm liền tỉnh lại, sợ bỏ mất thời cơ gặp Lục Phương Đình.

Mặc đủ đầy xong, Tô Thê Thê đi đến trấn nam vương phủ chúc mừng sinh thần thân vương, khi tuyết tan là lúc lạnh nhất, chút gió thổi cũng đã thấm vào cương, đây chính là cái rét thấu xương.

Tô Thê Thê bọc kín người, vẫn cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đếm tâm cũng lạnh.

"Xe ngựa đến!" Tô Thê Thê thấy xe ngựa, tâm lý có chút hồi hộp, bất chấp mọi thứ, chạy đến cản xe ngựa.

"Người phương nào đến, dám cản xe ngựa của thế tử trấn nam vương!" hộ vệ cạnh xe ngựa, mặc đồ cấm vệ hoàng gia, mắng.

"Ta là thế tử phi trấn nam vương, được hoàng thượng thân phong, các ngươi tránh ra, ta muốn gặp thế tử!" Tô Thê Thê như nổi điên nói, nàng lần này cần giả điên.

"Thế tử phi cái gì, thế tử phi đã sớm bị hưu, ngươi cái mụ điên này, còn không mau cút đi!" người kia trợn mắt nói.

"Ngươi nói bậy cái gì, hôm trước chúng ta mới đại hôn xong, sao lại hưu? thế tử gia, người mau ra gặp thiếp, nô tài kia nói gì vậy a." Tô Thê Thê thấy xung quanh không có ai liền cao giọng nức nở.

"Dân phụ khóc lóc om sòm, đánh đuổi đi." âm thanh bên trong truyền ra, là âm thanh trung tính của Lục Phương Đình.

"Nghe thấy chưa? còn không mau cút đi! ngươi muốn tìm xui hả? hai ngày nữa thế tử gia sẽ đại hôn với công chúa, ngươi cái nữ nhân điên này." người kia đẩy Tô Thê Thê một cái, Tô Thê Thê ngã xuống tuyết, Tử Trúc đứng một bên đỡ lấy Tô Thê Thê, mắt nhìn xe ngựa.

"Thể tử gia... Lục Phương Đình...." Tô Thê Thê lớn tiếng kêu, gọi hồi lâu không có đáp lại, phổi lại đau.

Xe ngựa vẫn tiếp tục đi, Tô Thê Thê chạy vài bước, muốn chạy theo, lại bị đẩy một cái, Tử Trúc cũng bị đẩy theo ngã xuống tuyết.

"Xong rồi." Tô Thê tái mặt, thì thào nói.

"Phu nhân, chúng ta về khách điếm thôi." Tử Trúc nói, giọng nói cũng có chút tức giận. Tử Trúc biết Tô Thê Thê bị Lục Phương Đình hưu, nhưng trước khi đi, Tử Trúc không có ở trấn nam vương phủ mà bị Lục Phương Đình mang đến cho Tô Thê Thê, còn dặn nàng sau này nhận Tô Thê Thê làm chủ nhân, Tử Trúc biết, Lục Phương Đình có tình với Tô Thê Thê, nhưng hiện tại là tính huống gì vậy?

"Đau quá." Tô Thê Thê nói, không biết là phổi đau, hay là lòng đau, nàng cảm giác nói không ra lời, thân thể nhịn không được mà run lên.

"Phu nhân, người không sao chứ? có cần uống thuốc không?" Tử Trúc, xem tình trạng của Tô Thê Thê thực sự không tốt lắm, lo lắng nói.

"Không đúng, không thể nào." Tô Thê Thê lắc đầu, rơi vào suy nghĩ của mình, không trả lời Tử Trúc, Tử Trúc đỡ Tô Thê Thê lên xe ngựa của các nàng rồi đỡ Tô Thê Thê đi vào.

Mỹ nhân phu quân thực sự không cần nàng nữa? thật sự phải kết hôn với người khác rồi, vậy là muốn thành người dưng với nàng sao?

Không thể, không thể nào.

Tô Thê Thê ngẩn ngở, mỗi cái thở dốc ngực lại truyền tới đau đớn, khiến cho nàng thanh tỉnh hơn.

Tô Thê Thê run tay lấy dược hoàn Chung Ly Diêu chuẩn bị cho nàng ra ăn, vị thuốc đắng tan ra, nàng mới chảy nước mắt.

Các nàng còn đang cố gắng thay đổi, cố gắng mạnh mẽ hơn, cuối cũng phải thua dưới cường quyền sao?

Tô Thê Thê tay đè ngực nghẹn ngào, trong đầu đều là hình bóng Lục Phương Đình.

Từ nay về sau thành người dưng, nàng sẽ đối tốt với người, sẽ ôn nhu với người khác, sẽ...

Không dám nghĩ nữa, Tô Thê Thê cảm giác chỉ nghĩ đến cổ họng lại đau như không thở được, đâu đến tận xương.

Tô Thê Thê không biết mình làm sao về khách điếm, mơ màng, cả người chìm trong suy nghĩ của mình, gió lạnh lại phát sốt.

Tử Trúc lo lắng, liền mời đại phu đến xem cho Tô Thê Thê, đại phu bắt mạch xong kê đơn thuốc hạ nhiệt.

Tô Thê Thê cứ vậy hôn mê hai ngày, Tử Trúc theo hầu hạ hai ngày, đảo mắt liền đến ngày đại hôn của Lục Phương Đình.

Tô Thê Thê bị tiếng ồn mừng vui bên ngoài làm cho thức giấc, không mặc áo khoác đã đứng trước cửa sổ xem.

Lụa đỏ phủ đường dài, đội ngũ đón dâu mặc đồ đỏ, thôi kèn vui mừng, từng người đang nói cho nàng biết, nàng không có nằm mơ, người nàng thích lại thành thân rồi.

"Phu nhân, ngươi còn đang có bệnh." Tử Trúc thức dậy, vội cầm y phục mặc thêm cho Tô Thê Thê.

"Tử Trúc, ngươi mua hai bộ y phục nam tử lại đây, chúng ta mặc rồi đến Xuân Ý Các." Tô Thê Thê ngây người, hai ngày đều uống thuốc, ăn ít cháo, khuôn mặt tròn của nàng cũng đã gầy xuống, càng xinh đẹp hơn, sắc mặt còn tái nhợt manh mai động lòng người.

"Phu nhân, người." Tử Trúc tròn mắt nhìn Tô Thê Thê.

"Ngân phiếu ở đây, 300 lượng đủ rồi, không cần quá tốt, không cần để ý màu sắc, ngươi đi đi, ta ở đây chờ ngươi, mang cho ta chút đồ ăn, đói bụng rồi. Phải rồi, ngươi mua nam trang xong, đến Thiên Bảo Các nói với chưởng quỹ một tiếng, chúng ta trả lầu trạng nguyện lại, đến Xuân Ý Các ở. Còn không mau đi!" Tô Thê Thê nói, nhìn ánh mắt Tử Trúc phức tạp, không trả lời gì, Tô Thê Thê nghiêm mặt nói.

"Dạ, phu nhân." Tử Trúc vội vàng đi ra ngoài.

Tô Thê Thê lại bò lên giường, chùm kín chăn rồi lại ngây người, đôi mắt rưng rưng nước đầy thống khổ.

Tử Trức nhờ tiểu nhị mang lên chút đồ ăn thanh đạm cho Tô Thê Thê trước, rồi mới đi mua quần áo.

Không tới nửa canh giờ liền về, mang theo hai bộ nam trang, Tô Thê Thê cùng Tử Trúc thay xong ra cửa.

Mặc nam trang thêm áo khoác nam kín đáo, Xuân Ý Các là thanh lâu sang trọng, đông ở đây đồ sưởi ấm cũng phong phú, phòng sang còn có lò sưởi kèm theo, cởi áo khoác ra liền thấy nóng.

"Chỗ ngươi có bao nhiêu cô nương, mang lên 10 người đẹp trước cho ta, gia đây có tiền!" Tô Thê Thê móc ra một xấp ngân phiếu vỗ vào mặt tú bà, kín đáo cho tú bà một tờ.

"Công tỷ gia, mời ngài ngồi, ta lập tức gọi các cô nương xinh đẹp nhất ở đây đến liền." tú bà thấy Tô Thê Thê lấy ra một xấp ngân phiếu mắt cũng trợn cả lên, với ánh mắt đanh đá chua ngoa bà nhìn một cái cũng biết Tô Thê Thê là nữ tử, này có gì đâu, chỉ cần có thể kiếm tiền, cho dù là lợn nái, bà cũng vẫn vui vẻ chào đón.

"Phu nhân." Tử Trúc kéo Tô Thê Thê.

"Không sao đâu, nếu ngươi không thích, đứng một bên bịt mắt bịt tai lại." Tô Thê Thê nói với Tử Trúc nhếch miệng cười một cái.

"..." Tử Trúc sửng sốt một chút, Tô Thê Thê cười so với trước đó không giống, cười khiến tim người ta đập nhanh hơn, còn có lười biếng và mị hoặc.

Tử Trúc nhìn Tô Thê Thê vô cùng nghi ngờ, hai ngày trước còn đau lòng muốn chết, nước mắt rơi không ngừng, hôm nay lại làm sao nữa a?

"Sắc không tức thị sắc, thiên nhai chỗ nào có hương, hà tất yêu mến một cành hoa. Ta không thể treo cổ trên một thân cây. Còn không biết bao nhiêu mỹ nhân, thiếu một hai người cũng không sao." Tô Thê Thê cầm ly rượu trên bàn uống cạn.

"Phu nhân, ngài không thể uống rượu." Tử Trúc còn nhớ lời Chung Ly Diêu dặn.

"Sống lâu dài, đã sinh ra là phải yêu, sống mà không yêu thì khác gì sống tạm bợ. Ngươi cũng uống đi, uống ngon lắm đó." Tô Thê Thê nói, môi tái nhợt bị rượu nhiễm đỏ đầy diễm lệ.

Tử Trúc còn định cản Tô Thê Thê, trong phòng liền có 10 cái nữ nhân xinh đẹp càn rỡ xông vào.

"Các tiểu tỷ tỷ, mau thể hiện bản lĩnh đi nào, ai làm gia cao hứng, gia liền cho người đó cái này." Tô Thê Thê cầm ngân phiếu của nàng quơ quơ nói.

Bọn họ người thifhats, người đánh đàn, người thì múa, âm thanh oanh yến tràn đầy phòng, khắp nơi đều là hương phấn son, mặt Tô Thê Thê đầy si ngốc, tùy ý để mỹ nữ xung quanh mời rượu, quyến rũ, ai biểu hiện tốt, vóc dáng đẹp liền cho người đó một tờ ngân phiếu.

Bầu không khí trong phòng còn đang say sưa, bất chợt nến liền tắt, ánh sáng mất tăm, có bóng người xuất hiện, nhỏ nhẹ một chút mấy cái oanh yến đang ồn ào liền im lặng ngã xuống đất, chỉ có Tử Trúc kịp kêu một tiếng, rồi ngã xuống.

"Các tỷ tỷ, đều bị sao vậy? không muốn ngân phiếu nữa hả?" Tô Thê Thê uống hơi nhiều lưỡi cũng bị thụt, đứng đã không vững, ngã bò tới, nhưng bị bóng người phi đến đỡ lấy.