Đại Giá Thế Tử Phi

Chương 71: Nàng biến mất




Khi Lục Phương Đình ngửi thấy mùi kỳ lạ này, thì đã cảm thấy không ổn rồi, có người đang nhắm vào nàng, muốn hạ độc nàng, chính là người của đại hoàng tử.

Trước đó, Lục Phương Đình có hỏi qua Cung Lạc Vân, túi hương của nàng là ai cho? Cung Lạc Vân nói là vương phi của đại hoàng tử cho nàng, lần này cũng khiến Lục Phương Đình hiểu được vấn đề nghĩ không ra trước kia.

Chuyện mình trúng độc, sợ là đại hoàng tử biết rõ, trước kia buổi tiệc trong cung đó, sau kho Cung Lạc Vân rời đi, đại hoàng tử Cung Hy Thừa đúng lúc xuất hiện, có thể khi đó hắn đang thăm dò nàng, hắn biết nàng trúng độc, mùi hương này chính là độc khí.

Nhưng hắn không biết, nàng có thể vận công áp độc xuống.

Chuyện về sau, kể cả đến biệt trang bị đâm, cũng đều liên quan đến đại hoàng tử.

Nghĩ đến đại hoàng tử, hắn có được nhiều tinh binh như vậy, có thể nói thực lực không vừa.

Nhưng mà chắc hắn đoán sai thực lực của Lục Phương Đình rồi, nhất là uy lực của pháo, nên mới chọn cách này.

Lục Phương Đình ngửi mùi hương, biết mình lần này không thể thoát được, vì lần trước chữa trị cho Tô Thê Thê, đã hao tổn nhiều nội lực, dẫn đến trên người độc nặng hơn, mỗi lần phát độc như là chết, so với trước thống khổ rất nhiều, cũng đã càng yếu hơn, nếu vận động quá mạnh sẽ rất khó khăn, hơn nữa nếu vận công thì hậu quả càng thêm nghiêm trọng.

Lục Phương Đình cảm thấy trên người càng khó chịu, muốn gọi thủ vệ, thì bên ngoài truyền đến âm thanh rối loạn, có người đến, Lục Phương Đình chỉ có thể nhanh tay giấu đi khẩu súng Thiên Bảo Các đã đặc biệt chế tạo cho nàng.

Khói này đối với người bên ngoài hít trúng không sao vì họ không trúng độc, nhưng đối với nàng thì rất nguy hiểm, xem ra bọn họ muốn bắt Lục Phương Đình.

Địch tập kích quấy phá, khiến trấn nam quân để ý, một số tên giả làm thủ vệ của Lục Phương Đình, hóa trang thành trấn nam quân trà trộn vào trong bắt Lục Phương Đình, mà không ai biết gì.

Trên người Lục Phương Đình rất khó chịu, bị người khiêng đi, càng khó chịu hơn, nhưng không dám ngủ, dọc đường im lặng để lại ký hiệu, không ngừng vận công áp độc.

Không biết bao lâu, bọn họ dẫn nàng đến một cái sơn động.

Sơn động rộng rãi, rất lớn.

Trong động có ánh sáng bên ngoài, chủ yếu tối tăm. Lục Phương Đình miễn cưỡng có thể thấy được một chút, trong động có cái bàn, trên bàn có lư hương, khói từ lư hương bay ra, một nữ nhân mặc đồ kỳ quái đang nhảy múa quanh cái bàn tay cầm chuông lắc lắc, cả động đều rất kỳ quái.

"Bẩm điện hạ, ngươi đã mang đến." người mang Lục Phương Đình đến, ném xuống đất rồi quỳ gối trước một nam tử đang ngồi ngay bàn nói.

"Lục Phương Đình.... ah." nam tử đứng dậy, tới trước mặt Lục Phương Đình, mặt cười quỷ dị.

"Cung Hy Thừa, ngươi muốn thế nào?" Lục Phương Đình nhìn nam tử đã nhận ra, gian nan mở miệng.

"Ta là trưởng tử của phụ hoàng, phụ hoàng nhìn qua chán ghét ta, nhưng lại hiểu rõ ta nhất, ban đầu hắn muốn truyền ngôi cho ta, nhưng lại bị người khác cho là nguy hại! là các ngươi đoạt ngôi hoàng đế của ta, ta dĩ nhiên muốn đoạt lại! không biết giá trị bao nhiêu? đổi thành trì hay là nên đổi người về? không có lợi gì.... ha ha.... nếu ta biến ngươi thành người khác, chỉ nghe lời ta, sẽ thế nào a? ngươi quay về giúp ta đoạt lại giang sơn này, thật đúng lúc?" Cung Hy Thừa nhìn Lục Phương Đình cười càng quỷ dị.

"..." Lục Phương Đình nghe cảm thấy không ổn, chuyện này người khác không biết, nhưng nàng biết, phía nam có một bộ lạc nhỏ, bọn họ biết tà thuật mê hoặc người khác, nếu trúng chiêu của họ, thì như biến thành người khác, trấn nam vương từng cho người tiêu diệt bọn họ. Nàng cũng từng nói với Tô Thê Thê, Tô Thê Thê nói chả phải thuật mê hoặc gì cả, có một thứ gọi là thôi miên, ám chỉ tâm lý, sẽ khiến người ta khác đi, các để hóa giải là đừng để đối phương có được ý thức, phân tán lực chú ý là được.

Cho dù bọn họ nói gì, cũng mặc kệ.

"Không thể, không thể nào." Lục Phương Đình hoảng sợ, Cung Hy Thừa cười càng to.

"Việc này đừng chậm trễ nữa, mau làm đi!" Cung Hy Thừa đứng dậy nói với nữ nhân đang lầm bầm kia, nữ nhân nhảy đến trước mặt Lục Phương Đình, bắt đầu lầm bầm, nhảy múa kỳ cục trước mặt Lục Phương Đình.

Lục Phương Đình cảm giác có chút mơ màng, trong lòng nghĩ đến Tô Thê Thê không có chú ý nữ nhân kia, cố gắng lấy súng giấu trong ngực ra, nhét vào tay áo. Bọn họ chỉ biết đại pháo nhưng chưa từng thấy thứ này.

"Bây giờ Cung Hy Thừa là chủ nhân của ngươi, hắn là trời của ngươi, lệnh của hắn là thánh chỉ. Bây giờ nói ta biết, ai chủ nhân của ngươi?" nữ nhân lầm bầm xong, cuối cùng hỏi Lục Phương Đình.

"Cung Hy Thừa." Lục Phương Đình đỡ đẫn đáp, diễn như thật.

"Ha ha ha, đúng là vu thuật phía nam lợi hại. Nực cười, trấn nam vương còn dám nói là tà thuật, cho người tiêu diệt bọn họ. Ngươi thật ra không biết, phụ hoàng từng cho người đi cứu tộc trưởng của bọn họ, ngươi trúng độc là do nàng hạ, vì muốn trả thú các ngươi đó, ha ha ha." Cung Hy Thừa thấy Lục Phương Đình như vậy thì càng vui vẻ, bản lĩnh nữ nhân kia Cung Hy Thừa đã từng thấy qua, cho dù là hắn nếu không cẩn thận cũng sẽ bị trúng độc chết.

"Lục Phương Đình, chờ ngươi về kinh thành, ngươi liên đi giết Cung Hy Nguyên, sau đó chiêu cáo thiên hạ, ta, Cung Hy Thừa mới là người thừa kế đúng ý tiên hoàng, nghe chưa?" Cung Hy Thừa đến trước mặt Lục Phương Đình nói.

"Biết, chủ nhân." Lục Phương Đình nói, cố nhịn đã lâu. rốt cuộc áp được độc tính rồi, nói xong câu đó, sung trong tay cũng bóp cò, tạch một tiếng liền nổ, lực phản chấn khiến tay Lục Phương Đình tê rần, nàng mặc kệ, vội chạy ra ngoài, rồi hướng nữ nhân kia bắn một phát.

Mặc dù lực súng không mạnh như thời hiện đại, nhưng cũng đủ giết người, huống chi Lục Phương Đình tập luyện không biết bao nhiêu lần, mục tiêu bắn trúng đầu bọn họ.

Hai người này hoàn toàn không biết mình chết thế nào? vì thứ trong tay Lục Phương Đình bọn họ vốn không biết, cũng chưa thấy qua.

Lính xung quanh liền phản ứng, Lục Phương Đình móc ra hai viên cầu đạn ném ra ngoài, không phải ném về phía bọn họ, mà ném thạch nhũ trên động, đá vụn rơi xuống đầu lính đứng xung quanh đó, đồng thời cũng ngăn cách Lục Phương Đình với bọn họ, Lục Phương Đính ném thêm vài cái, hoàn toàn ngăn cách bọn họ lại.

Lục Phương Đình làm vậy vì nàng trước sau không thiếu lính, đồng thời có thể dựa vào ánh sáng nhỏ để đi ra ngoài.

Làm xong mọi thứ, Lục Phương Đình cảm thấy vận cộng kích phát lực cũng sắp hết, nàng chống người đến gần Cung Hy Thừa, lục người của hắn, lấy được hai bình sứ, còn có một bình ngọc để trên người.

Nhân lúc còn sức lực, Lục Phương Đình ném cầu đạn cuối cùng vào chỗ có ánh sáng để thoát ra ngoài, chỗ đó có một cái lỗ nhỏ, vừa đủ để người chui qua.

Lục Phương Đình đào bớt đá vụn ra, rồi dừng lại nhìn xuống, cái lỗ lớn không ít, đủ để đi ra. Lục Phương Đình nhảy lên, mượn vách động trèo lên, đến miệng lỗ, bò từ trong ra, chạy một đoạn đường, đến khi kiệt sức mới tìm chỗ trốn.

Văn lộ trên mặt Lục Phương Đình lại nổi lên, nàng cảm thấy lần này phát độc còn nguy hiểm hơn, có chút cực khổ, run rẩy móc bình sứ ra, ngửi ngửi, nàng nghi cái này là thuốc giải, nếu không không phải, đành liều ăn thử.

***

Từ lúc Lục Phương Đình mất tích, tin truyền về, chờ trấn nam quân tìm tin tức, trôi qua cũng một tháng.

Tô Thê Thê vẽ hình dạnh Lục Phương Đình, muốn dán thông cáo đi tìm, nhưng vừa mà hộ quốc tướng quân mới được ban thưởng lại biến mất như vậy, tân hoàng còn không dám công bố, sợ là sẽ khiến lòng người hoang mang, địch quốc mà biết sẽ đánh tới, chuyện này chỉ có thể vài người biết.

Tin mới nhất chính là, tìm thấy xác đại hoàng tử và một bộ lạc nhỏ gần phía nam, không thấy Lục Phương Đình, phản loạn còn lại ở trong đất phong của đại hoàng tử cũng đã bị tiêu diệt, dân chạy nạn cũng được thu phục.

Việc này là chuyện tốt, nhưng mà không thấy Lục Phương Đình.

Tô Thê Thê mặc kệ người khác thế nào, nàng chỉ biết không thấy Lục Phương Đình, bầu trời của nàng như sụp xuống!

Trấn nam quân tìm Lục Phương Đình không dám gióng trống khua chiêng, chỉ mượn danh xử lý dân chạy nạn, đem đất phong của đại hoàng tử xem xét một lần, nhưng không thấy Lục Phương Dình, trấn nam quân khải hoàn hồi triều, là trấn nam vương ra lệnh, chỉ để lại vài gia tướng của trấn nam vương phủ ở lại tìm.

"Thê Thê, ngươi là nữ tử yếu đuổi đi làm gì? đại quân nhiều như vậy còn không tìm được, ngươi sao mà tìm được? chỗ phát hiện xác Cung Hy Thừa cũng không thấy Lục Phương Đình, có thể nói Lục Phương Đình không chết, có thể nàng chạy trốn rồi, trốn chỗ nào đó dưỡng thương. Nếu ngươi ra ngoài tìm nàng, lỡ có chuyện gì thì sao? chờ nàng về rồi hỏi thử." Cung Ly Diêu lúc nào cũng trông chừng Tô Thê Thê, sợ nàng nghĩ quẩn chạy đi tìm Lục Phương Đình.

"Ta cảm thấy không ổn, nếu chỉ dưỡng thương, nàng sao lại không có tin tức, dưỡng thương sao không về trấn nam quân dưỡng thương? sư phụ, xin người, cho ta đi tìm nàng a. Nếu không chắc điên mất, ta biết người lo lắng cho ta, hay người đi cùng ta đi, đúng lúc. Được không sự phụ tốt....." Tô Thê Thê kéo Chung Ly Diêu nói, hiện tại nàng rất lo cho Lục Phương Đình, tối ngủ không được, điều phải nhờ Chung Ly Diêu châm cứu cho nàng xong mới có thể ngủ được.

"... đúng ép ngươi cũng hết cách rồi, được rồi, ta dẫn ngươi đi. Ngươi phải nghe lời ta." Chung Ly Diêu nhìn Tô Thê Thê đau khổ cầu xin, cuối cùng thỏa hiệp.

"Ta cam đoan nghe lời, tuyệt đối không làm bậy." Tô Thê Thê vội nói.

"Được, theo ta đi nói với vương gia một tiếng." Chung Ly Diêu lắc đầu.

Chung Ly Diêu mang theo Tô Thê Thê còn có Tử Trúc, ngồi chung xe ngựa đến chỗ Lục Phương Đình biến mất mà đi.

Tác giả quân: Chờ đã, cái này cũng là vì tốt cho ngươi, phía sau ngươi sẽ biết.

Nhịn không được cảnh lợi mới não động < trẫm cùng tướng quân giải khai chiến bàogl >, tướng quân cùng nữ hoàng, kẻ tham ăn cùng yêu nghiệt cố sự, trong chuyên mục bày đặt, có hứng thú cất giấu a, văn án như sau

Trẫm cùng tướng quân giải khai chiến bào, từ nay về sau quân vương không còn vào triều lúc sáng sớm

Sơ kỳ

Đào hôn phẫn nam trang bị bắt lính nhập ngũ manh ngu xuẩn kẻ tham ăn Thôn nữ nhânX bị hãm hại tòng quân rèn luyện khổ bức rơi Phách hoàng tử

Hậu kỳ

Trung cẩu si hán trấn quốc tướng quânX xinh đẹp bụng đen yêu nghiệt nữ hoàng

Trưởng thành hình nữ chủ, vô dị năng, không xuyên việt trọng sinh, lẫn nhau công, từ chiến hữu đến người yêu, giúp đở lẫn nhau, lẫn nhau cưng chìu điềm văn, cầu cất dấu