Đại Giá Thế Tử Phi

Chương 77: Ta muốn làm hoàng đế




Hơn nửa canh giờ trước, Tô Thê Thê mới rửa mặt xong, có thái giám của hoàng đế đi tới mang theo thánh chỉ của Cung Hy Nguyên, nói Cung Hy Nguyên phong nàng làm quý phi, kêu nàng thay y phục quý phi, chờ một chút cùng Cung Hy Nguyên đi dự tiệc.

Tô Thê Thê cũng bất ngờ, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, hoàng đế sao lại muốn nàng làm quý phi? nàng sao có thể đồng ý?

Tô Thê Thê muốn tìm Lục Phương Đình, nhưng mấy cái cung nữ và thái giam không cho nàng đi loạn, chỉ nói Lục Phương Đình đi gặp hoàng đế rồi, hắn muốn nàng làm phi tử, nàng có thể phản kháng sao? Lục Phương Đình có thể phản kháng sao?

Lục Phương Đình hiện tại mất trí nhớ, tư duy còn đơn thuần, chuyện này Lục Phương Đình nhất định sẽ không đồng ý, không biết sẽ phản đối thế nào.

Tô Thê Thê nghĩ đến chuyện xấu nhất, là tên hoàng đế kia thèm muốn mỹ sắc của nàng, muốn nàng làm phi tử.

Tên háo sắc này!

Lục Phương Đình nếu không đồng ý còn phản kháng, có phải hoàng đế sẽ gây bất lợi với Lục Phương Đình không.

Đang định đi tìm Lục Phương Đình, dù sao bọn họ chỉ cần treo cờ Lục gia, đã được ưu đãi rồi, còn có người quỳ lạy, ảnh hưởng của Lục gia lúc này vẫn rất lớn.

Xem ra hoàng đế hung ác lại cảm thấy Lục Phương Đình công cao chấn chủ rồi, muốn lợi dụng cướp Tô Thê Thê làm phi, sau đó chọc tức Lục Phương Đình, làm mọi chuyện rối tung, rồi giết Lục Phương Đình, tiêu diệt cả Lục gia.

Làm uổng công trước kia nàng cứu hắn, lạnh muốn chết, còn bị cảm mạo, bị Triệu Kinh Hồng mang đi cũng không thể phản kháng, mới có chuyện sau đó.

Trong đầu Tô Thê Thê nghĩ một hồi, nhìn cung nữ cầm y phục chần chờ một hồi, trong lòng quyết định tạm, so với thà chết không chịu phục, thì tạm thời nghe lời trước, sau đó tùy hoàn cảnh mà làm.

Tô Thê Thê giả vờ diễn nói mình mừng đến phát điên, kích động một chút, sau đó làm bộ như vui vẻ tiếp chỉ, để bọn họ hầu hạ thay y phục, sau đó thấp thỏm đến gặp Cung Hy Nguyên.

"Thần bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Tô Thê Thê tươi cười hành lễ, dư quang nhìn xuống Lục Phương Đình, Lục Phương Đình vẻ mặt khiếp sợ nhìn nàng, trong lòng đang phức tạp, không biết có ăn ý với Lục Phương Đình hay không?

Nói cho Lục Phương Đình nhiều thứ, dạy nàng không ít thứ, nhưng mà không nói cho Lục Phương Đình biết, nàng cũng là một hí tinh a.

Tay Tô Thê Thê dưới áo bào cũng đã hơi run run, tự cổ động cho mình, lúc này không thể như xe bị tuột xích, thời gian kiểm tra kỹ năng diễn đến rồi. Tiểu hoàng đế diễn trò thì diễn cùng thôi, diễn tên đần nhiều năm rồi cũng không bị lộ, nàng cũng không thể lộ sơ hở được.

"Ái phi không cần đa lễ." Cung Hy Nguyên tới trước mặt Tô Thê Thê đỡ nàng dậy, nắm tay Tô Thê Thê đến trước mặt Lục Phương Đình đang còn kinh ngạc.

"Hoàng thượng, sao ngài không nói sớm, dọa người ta giật mình, xấu quá đi!" Tô Thê Thê nhìn Cung Hy Nguyên xấu hổ, cao giọng nói.

"Đây không phải là muốn cho Thê Thê một kinh hỉ sao?" Cung Hy Nguyên nhìn phản ứng của Tô Thê Thê, khóe miệng cong lên, vị trí quý phi, tôn quý cỡ nào, ai mà không bị hấp dẫn chứ?

"Mấy ngày qua, ta ở trong cung, chỗ đó thực sự tốt, còn nghĩ nếu vẫn có thể ở đó thì tốt rồi.... không ngờ hôm nay, lại thành quý phi.... tạ hoàng thượng long ân." Tô Thê Thê cầm khăn nói, kích động không thôi, lại hành lễ với Cung Hy Nguyên, Cung Hy Nguyên đỡ Tô Thê Thê, Tô Thê Thê gần như ngã vào lòng Cung Hy Nguyên, Cung Hy Nguyên là nam nhân, thân hình cao lớn, so với Lục Phương Đình cao hơn một chút, Tô Thê Thê bên cạnh hắn có vẻ nhỏ nhắn động lòng người hơn.

"Phương Đình, ngươi xem, ta nói Thê Thê sẽ không từ chối ta, ngươi cũng mau thay y phục đi." Cung Hy Nguyên nắm tay Tô Thê Thê mặt cười nhìn Lục Phương Đình nói.

"Thê Thê, ngươi....." Lục Phương Đình không trả lời Cung Hy Nguyên, nhìn Tô Thê Thê nói không nên lời, luôn miệng nói muốn cùng nàng bạc đầu giai lão, sao lại thay đổi như vậy?

"Tỷ tỷ, thật tốt quá, sau này chúng ta thành hảo tỷ muội rồi, không cần giấu thân phận nữa. Nghĩ lại sau này có thể cùng tỷ tỷ hầu hạ hoàng thương, ta cảm thấy nằm mở cũng sẽ cười tỉnh lại. Tỷ tỷ là hoàng hậu, đội mũ phượng, mặc phượng bào, đều rất đẹp. Oa, ngươi xem đông châu này thật lớn a, lớn hơn gấp đôi ta luôn, mũ phượng vàng này là đồ thật a..... phượng bào này lẽ nào là phượng xuyên mẫu đan trong truyền thuyết? mặc vào sẽ rất đẹp....." Tô Thê Thê giọng hưng phấn nói, càng nói trong lòng càng hâm mộ, mang theo cảm giác ê ẩm.

Mũ phượng bào rất rõ ràng, Tô Thê Thê nhìn xuống, liền hiểu rõ, tiểu hoàng đế này đã biết thân phận của Lục Phương Đình, muốn nàng làm hoàng hậu, tiểu lang cẩu, còn muốn hưởng tề nhân chi phúc a, sao không chết đi!

Y phục của Tô Thê Thê là cung nữ thái giám của Cung Hy Nguyên thay, cái gì cũng không cho nàng mặc, trên người nàng không có vũ khí, cũng không có thuốc bột, nếu khống sẽ dùng cho tên gia hỏa này.

Trong lòng Tô Thê Thê tức điên nhưng vẫn phải cười nói, giọng nói biểu thị tâm tình, rất đúng chỗ, kỹ năng diễn rất tốt. Tô Thê Thê như vậy lừa được Cung Hy Nguyên, nhưng cũng lừa cả Lục Phương Đình. Lục Phương Đình tính vốn đa nghi, mọi chuyện Tô Thê Thê cũng chỉ kể cho Lục Phương Đình nghe, Lục Phương Đình không có đi kiểm tra, Tô Thê Thê đối với Lục Phương Đình mà nói cũng chỉ là một người giúp nàng thoải mái dục vọng, không phải như trước kia là kiểu yêu cùng sống cùng chết.

"Ngươi thích ngôi vị quý phi vậy sao?" Lục Phương Đình trầm mắt hỏi.

"Hoàng thượng anh minh thần vũ như vậy, anh tuấn bất phàm như vậy, ngôi vị quý phí cũng là tôn quý mà, muội muội nằm mơ cũng không nghĩ số tốt như vậy, dĩ nhiên là vui mừng rồi. Tỷ tỷ, ngươi mau đi thay đồ đi, chúng ta còn phải dự tiệc." Tô Thê Thê nói, nàng muốn đến trước mặt Lục Phương Đình, nhưng bị Cung Hy Nguyên kéo tay lại, chỉ có thể nói.

"Nếu cho ngươi làm hoàng hậu thì sao?" Lục Phương Đình không động chỉ nhìn Tô Thê Thê hỏi.

"Hoàng hậu? nếu có thể làm hoàng hậu..... vậy thì tốt quá..... khụ khụ, tỷ tỷ, đừng nói giỡn, hoàng hậu là thân phận cao quý của nữ tử, là của tỷ tỷ. Thân phận như ta làm quý phi là thỏa mãn rồi. Sau này còn nhờ tỷ tỷ quan tâm, cùng nhau hầu hạ tốt cho hoàng thượng." Tô Thê Thê nói, có thể làm hoàng hậu thì vui vẻ, nhưng lại sợ Lục Phương Đình, còn biểu hiện hầu hạ Cung Hy Nguyên ngại ngùng, còn dùng hành động biểu thị, dán dán bên cnahj Cung Hy Nguyên, có thể nói là tương đối cẩn thận. Trải qua nhiều lần luyện tập trước kia, Tô Thê Thê cảm giác mình sắp thành diễn viên rồi.

Lục Phương Đình nghe Tô Thê Thê nói, chân mày nhíu lại. cước bộ lảo đảo đi tới, tựa như đứng ngồi không yên, mắt trừng Tô Thê Thê và Cung Hy Nguyên, chỉ vài hơi, buông xuống, cắn chặt răng không làm gì.

"Phương Đình, ngươi là nữ tử, vốn không thể làm tướng quân. Bây giờ ta niệm tình ngươi có công, đặc xá miễn tội ngươi khi quân, còn phong ngươi làm hoàng hậu. Lẽ nào ngôi vị hoàng hậu này ngươi cũng không cần sao?" Cung Hy Nguyên nhìn Lục Phương Đình, thần tình lạnh lẽo mắt phượng rũ xuống, không biết đang nghĩ gì, có chút không vui hỏi.

Lục Phương Đình vẫn không nói gì, Cung Hy Nguyên chờ cũng mất bình tĩnh, Lục Phương Đình lại ngẩng đầu lên, mắt phương u ám, nhìn Cung Hy Nguyên, phong mang lộ ra.

Trong nháy mắt Lục Phương Đình chuyển động, tựa như tên bắn, vài bước đã đến trước mặt Cung Hy Nguyên.

Cung Hy Nguyên còn chưa kịp nhìn biểu tình của Lục Phương Đình, chỉ cảm thấy hoa mắt, vai bị nện một cái, cánh tay bị bẻ ra sau, chân bị đá gối cong lại quỳ xuống đất.

"Lục Phương Đình, ngươi thật to gan!" Cung Hy Nguyên bị đau, tức giận nói.

"Cung Hy Nguyên, ngôi vị hoàng hậu ta sao có thể coi trọng được? ta muốn chính là ngôi vị hoàng đế! ngươi đừng lên tiếng, nếu không ta cho ngươi tắm máu tại chỗ!" sắc mặt Lục Phương Đình âm trầm nói, trong tay lấy nhuyễn kiếm không biết từ đâu đặt lên cổ Cung Hy Nguyên.

Tô Thê Thê nhìn ngây người, nàng cái gì cũng không thấy rõ, chỉ cảm thấy bị đẩy một cái, lui về sau vài bước, thì đã thấy Lục Phương Đình bắt được Cung Hy Nguyên, lúc này Lục Phương Đình đang ấn vai Cung Hy Nguyên đè xuống một tay túm lấy cổ tay hắn từ phía sau lưng, một tay cầm nhuyễn kiếm đặt lên cổ Cung Hy Nguyên, chân đạp đùi Cung Hy Nguyên, khiến Cung Hy Nguyên trong tư thế quỳ xuống.

Mỹ nhân phu quân thực sự quá soái a, quá ngang ngược, trong mắt Tô Thê Thê si mê không nhịn được.

Ban đầu Tô Thê Thê chỉ giả vờ nghe lời thôi, muốn Lục Phương Đình tạm thời đừng vội, giả vờ nghe lời để xem xét tình hình, sau đó chờ thời mà chạy, cho nên lúc nói chuyện cố ý khoa trương một chút, nói một chút cùng Lục Phương Đình ở chung, có chút ngược ngạo, không ngờ đến Lục Phương Đình lại hạ đo ván Cung Hy Nguyên.

Không muốn làm hoàng hậu, muốn làm hoàng đế!

Tô Thê Thê cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi, chỉ sợ Lục Phương Đình sẩy tay, hoặc Cung Hy Nguyên có hộ vệ bên ngoài, chỉ biết mang bộ dạng sợ hãi ở một bên xem.

"Lục Phương Đình, ngươi đại nghịch bất đạo!" Cung Hy Nguyên tức giận, mặt nổi gân xanh. Lục Phương Đình ấn hắn xuống, khiến hắn không dùng sức được. Hắn nằm mơ cũng không ngờ, Lục Phương Đình lại như vậy.

Trước kia lão hoàng đế chèn ép Lục gia bọn họ, Lục gia cũng không có phản kháng, huống chi hiện tại, Cung Hy Nguyên cho Lục Phương Đình lợi tốt như vậy, Lục Phương Đình mất trí nhớ cũng không còn sáng suốt như trước, Cung Hy Nguyên mới không sợ hãi.

Nhưng mà, kết quả ngoài dự đoán của hắn.

"Như thế nào là nghịch? như thế nào là thuận? vương hậu cũng vậy, đều không phải trời sinh đã ở địa vị cao quý, thiên hạ này không phải họ Cung! ngươi cũng không cần lên tiếng nữa!" Lục Phương Đình lạnh nhạt nói, cầm nhuyễn kiếm trên tay ép gần cổ Cung Hy Nguyên, một dòng máu nhỏ chảy ra.

"Ngươi...." Cung Hy Nguyên muốn nói, cơn đau truyền đến, máu chảy nhiều hơn, chảy xuống long bào, nhuộm đỏ một mảng, Cung Hy Nguyên không dám nói nữa, chỉ khẽ run.

"Tiếp theo, ta nói cái gì, ngươi ngoan ngoãn nghe cho kỹ đây, nếu không đừng trách ta ra tay vô tình. Chờ chút nữa dự tiệc, ta sẽ không thay phượng bào, mà sẽ thay long bào, ngươi tự mình tuyên bố với trấn nam quân chuyện nhường ngôi cho ta. Sau đó đến kinh thành, lại cử hành đại lễ nhường ngôi." Lục Phương Đình híp mắt nói.

Cung Hy Nguyên tức giận, muốn nói, nhưng thấy mắt Lục Phương Đình u ám, một câu cũng không dám nói.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mấy ngày nay không rảnh hồi phục nhắn lại, xem đi một tí, bùn manh cũng quá manh, cảm giác mỗi người đều dẫn theo một bả 100m đại đao, ha ha, lại hung vừa đáng yêu, đàn sao sao đát