Quý Ngọc Anh ‘lỡ tay’ thực không nhẹ, Thịnh Bảo Hoa yên lặng nằm trên giường, trong lòng phẫn hận không thôi, cánh cửa ‘chi nha’ một tiếng mở ra, nàng mở mắt, liếc người tới một cái, lập tức nhắm chặt mắt lại. “Bảo Bảo…” Tần La Y đứng trước giường, hơi có chút chột dạ gọi nàng. Thịnh Bảo Hoa hừ một tiếng, nghiêng đầu không để ý tới nàng ta. “Thực xin lỗi.” Tần La Y kéo kéo ống tay áo của nàng, “A Thất huynh ấy cũng không phải là cố ý.” Thịnh Bảo Hoa đang định mỉa mai mấy câu, một trận mùi thơm ngào ngạt bay vào chóp mũi, vừa mở to mắt nhìn, liền thấy Tần La Y cầm trong tay một đôi cánh gà nướng thơm ngào ngạt vẫn còn dính mỡ. “A Thất nướng, tay nghề của huynh ấy không tệ đâu nha.” Thấy nàng mở mắt, Tần La Y vội giơ cánh gà nướng trong tay lên. Thịnh Bảo Hoa cô nương lúc này rốt cuộc quyết định nể mặt cánh gà nướng, rất là độ lượng tha thứ cho A Thất Viên Mộ vong ân bội nghĩa cùng Tần La Y thấy sắc quên bạn. “Nói lại, ta đến đây đã nhiều ngày như vậy, vì sao võ lâm đại hội còn chưa bắt đầu a?” Gặm chân gà, Thịnh Bảo Hoa nghi hoặc hỏi. “Võ lâm đại hội đã sắp kết thúc a.” Tần La Y đi đến bên cạnh bàn, khơi bấc đèn, trong phòng sáng hơn rất nhiều. “A?” Thịnh Bảo Hoa kinh ngạc nhìn Tần La Y, “Cái kia… Võ lâm đại hội… Chẳng lẽ không phải là một đám nhân sĩ võ lâm tụ hội cùng một chỗ…” Tần La Y đẩy cánh cửa sổ gỗ ra, sau đó chỉ chỉ ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ, Minh Nguyệt nhô lên cao, trong viện đốt từng đám lửa, một đoàn võ lâm nhân sĩ đang tụ hội cùng một chỗ… nướng thịt. “Mau mau, hết mật rồi, Tiểu Đường,Tiểu Đường, lấy mật!” Võ Lâm minh chủ mập mạp ồn ào. “Minh Chủ, xin hãy chú ý tới đạo dưỡng sinh, cần ăn ít đồ ngọt.” Khâu Đường có nề nếp đáp. “Hừ, ta là Minh Chủ, mọi chuyện do ta định đoạt!” Vương Cảnh Ngôn thực uy phong nói, xong lại lặng lẽ lôi kéo ống tay áo Khâu Đường, đè thấp thanh âm, “Cho ta chút mặt mũi đi mà.” Khâu Đường chầm chậm đứng dậy, đi tới phòng bếp lấy mật. Thịnh Bảo Hoa nhìn thoáng qua, trên đầu một loạt hắc tuyến, “Võ lâm đại hội hẳn phải là… thương lượng võ lâm đại sự, thảo phạt tà giáo ma giáo, sau đó tỷ võ để chọn võ lâm minh chủ mới đúng chứ?” Những người này như vậy mà là mở đại hội võ lâm sao?! Rõ ràng là không có lý tưởng a! Thấy Thịnh Bảo Hoa vẻ mặt hắc tuyến, Tần La Y rót một chén trà cầm trong tay, cười nhẹ, “Cha ta nói, Vương Cảnh Ngôn là một võ lâm minh chủ không tệ, muội đừng tưởng ông ta là một kẻ chỉ biết cười nói suốt ngày, thật ra chính là một người thâm sâu không lường được.” “Sâu không lường được?” Thịnh Bảo Hoa lại liếc mắt nhìn lão già mập mạp đang thừa dịp quản gia Khâu Đường đi vắng, liều mạng uống trộm rượu kia một cái, bộ dạng đó mà có thể nói là thâm sâu không lường được sao? “Muội có biết Tẩy Nguyệt Lâu không?” Tần La Y uống một ly trà, cười hỏi. Thịnh Bảo Hoa lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt. “Muội không biết cũng là bình thường, Tẩy Nguyệt Lâu mười năm trước đã bị tiêu diệt, kỳ thật ta cũng chỉ là nghe cha ta nói, khi đó Tẩy Nguyệt Lâu cấu kết cùng triều đình, làm xằng làm bậy, hỗn loạn giang hồ, khiến mọi người đều cảm thấy bất an, cuối cùng vẫn là Vương Cảnh Ngôn đứng lên hô hào, hiệu lệnh quần hùng, tiêu diệt Tẩy Nguyệt Lâu, chính tay giết chết lâu chủ Thủ Nguyệt.” Thịnh Bảo Hoa vẻ mặt sợ hãi, lại nhìn thoáng qua lão béo đang ngồi gặm chân gà bên ngoài kia. “Nghe nói lâu chủ Thủ Nguyệt kia là một mỹ nhân rắn rết, bán nam bán nữ, lại còn thích ăn thịt trẻ con.” Tần La Y lại nghĩ tới chuyện bát quái, hưng trí bừng bừng nói. Thịnh Bảo Hoa lấy một chiếc khăn vải trên giá xuống lau miệng, ăn thịt trẻ con? … Cái loại chuyện hù dọa con nít ba tuổi này, còn lâu nàng mới tin, xem ra truyền thuyết về Tẩy Nguyệt Lâu cùng lão minh chủ béo anh hùng đều không thể tin được… “… Sau đó Vương Cảnh Ngôn được tôn làm Võ Lâm minh chủ, đã mười năm, hơn nữa từ đó về sau giang hồ gió êm sóng lặng, không phát sinh chuyện gì nữa.” Tần La Y kể xong chuyện xưa, vừa quay đầu lại, Thịnh Bảo Hoa đã dựa vào gối ngủ rồi. Trong mộng, Thịnh Bảo Hoa chép chép miệng, kể chuyện này trước khi đi ngủ có vẻ không thích hợp lắm, bất quá miễn cưỡng cũng có thể nghe tạm
Ngủ thẳng tới nửa đêm, Thịnh Bảo Hoa bị nước tiểu nghẹn tỉnh, mơ mơ màng màng bò dậy, xuống giường. Đi đến gian ngoài, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Vân Thiên ngủ trên giường ở gian ngoài, những sợi tóc đen huyền giống như tỏa sáng xõa trên gối, nổi bật lên gương mặt lúc ngủ vô cùng tuấn tú, Thịnh Bảo Hoa hắc hắc cười mờ ám hai tiếng, cảm thấy tướng công của mình thật là đẹp mắt, hận không thể đóng một cái dấu ‘Phi Thiên Trại’ lên mặt hắn, từ nay về sau khiến người ngoài không dám ngấp nghé nữa. Thưởng thức một trận, nàng lưu luyến không rời cầm đèn lồng quay đầu đi về phía nhà vệ sinh. Từ nhà vệ sinh đi ra, vẫn đang mơ màng, Thịnh Bảo Hoa lại bị một trận gió lạnh thổi trúng, giật mình tỉnh táo tới bảy tám phần, quay đầu liền chứng kiến trên nóc phòng đối diện tựa hồ có một người đứng đó. Đêm nguyệt hắc phong cao, mặc y phục dạ hành, đội mặt nạ bảo hộ bước trên mái hiên giống như lướt gió mà đi, tất cả cảnh tượng này đều giống hệt chuyện xưa mà Hồ Tử thúc thúc đã từng kể. Ánh mắt Thịnh Bảo Hoa “Xoẹt” một chút sáng lên, khẳng định có chuyện mờ ám gì đó đã xảy ra trong bóng đêm đầy phấn khích này! Thịnh Bảo Hoa lén lút đi theo, không nghĩ tới chỉ mới đuổi theo vài bước, đã mất dấu người kia, cũng không phải tốc độ của Thịnh Bảo Hoa không đủ nhanh, mà là nàng đột nhiên cảm giác sau gáy đau xót, cả người liền mềm nhũn té xuống. Tên chết bằm nào dám hạ độc thủ với nàng! Trước khi té xỉu, Thịnh Bảo Hoa oán hận vươn tay về phía sau một phen, túm được cái gì đó, liền chết cũng không chịu buông tay. Mộ Dung Vân Thiên dở khóc dở cười nhìn tiểu gia hỏa ngất trong lòng mình còn gắt gao túm chặt tóc mình, “Thật sự là to gan lớn mật thích gây rắc rối, chẳng hiểu chuyện gì cũng dám đi theo sau, không muốn sống nữa.” Nói xong, hắn nhéo nhéo cái mũi người nào đó giống như trút căm phẫn, tới tận khi cái mũi kia đã đỏ hồng, mới dừng tay. “Tam công tử, nàng ta đã nhìn thấy ta, không giữ lại được.” Cô gái mặc y phục dạ hành kéo mặt nạ bảo hộ xuống, là Khúc Thanh Thương. “Nàng không thấy rõ ngươi là ai, không có gì đáng ngại, ngươi cứ đi trước đi.” Mộ Dung Vân Thiên ôm ngang Thịnh Bảo Hoa lên, định đưa nàng trở về phòng. “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.” Khúc Thanh Thương nhíu mi, “Nơi này chính là Bạch Hồ sơn trang, vạn nhất khiến lão hồ ly Vương Cảnh Ngôn kia phát hiện dấu vết, Đại công tử chắc chắn sẽ trách móc.” “Ngươi cũng biết nơi này là Bạch Hồ sơn trang, Vương Cảnh Ngôn biết sự tồn tại của Thịnh Bảo Hoa, nếu như nàng đột nhiên biến mất, ngươi nghĩ xem Vương Cảnh Ngôn có nghi ngờ không?” Mộ Dung Vân Thiên thản nhiên nói, ôm Thịnh Bảo Hoa rời đi. “Tam công tử.” Phía sau, Khúc Thanh Thương gắt gao nhăn mày, “Đừng nên quên người là ai.” “Không nhọc ngươi lo.”