Khâu Đường nhìn thấy Quý Ngọc Anh đi về hướng thư phòng, biết hắn đích thị là có manh mối Thu Thủy Tập muốn thông báo với Minh Chủ, liền thu liễm vẻ bát quái trên mặt, khôi phục vẻ chính trực, xoay người trở lại đại sảnh, đi đến bên cạnh lão nhân mập mạp kia, hơi hơi cúi người, “Minh Chủ, Quý công tử tới thư phòng ngài.” Đang hứng thú mười phần nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân Thiên, Vương Cảnh Ngôn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Khâu Đường một cái, tỏ vẻ không đồng ý, “Đứa nhỏ kia, cũng không thấy lên tiếng chào hỏi mọi người một câu.” Ngụ ý trách cứ, nhưng lại có cảm giác thân thiết không tầm thường đối với Quý Ngọc Anh, giống như đang giáo huấn nhi tử. Khâu Đường cười gượng, muốn mặt than công tử kia chào hỏi mọi người, đúng là có chút khó khăn, hình ảnh đó y thật sự không thể tưởng tượng nổi. “Vân Thiên a, tiểu cô nương nhất định là tìm ngươi mệt nhọc, vừa thấy ngươi mới ngủ an tâm được như thế, đáng thương, mang nàng đi nghỉ ngơi đi.” Vương Cảnh Ngôn lắc đầu thở dài. An tâm… sao? Mộ Dung Vân Thiên nghe vậy thoáng ngẩn ra, cúi đầu nhìn Thịnh Bảo Hoa đang cuộn người ngủ say sưa trong lòng mình, nàng vẫn gắt gao níu lấy góc áo của hắn, mày hơi nhíu lại, cánh môi hồng nhạt hơi hơi chu, đúng là đáng yêu nói không nên lời, trên người còn có một cỗ hương vị ngọt ngào. Minh Chủ ngài suy nghĩ nhiều, ngài thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi, cô nương này ở chỗ nào cũng đều an tâm ngủ được, vừa mới bị Quý công tử khiêng trên vai cũng ngủ tới hôn mê bất tỉnh như vậy. Khâu Đường yên lặng đứng một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đáy lòng phun rầm rĩ. Vương Cảnh Ngôn tự nhiên không biết trong lòng Khâu Đường đang suy nghĩ gì, y cười đứng lên, nhìn những người khác nói, “Các vị cũng nên trở về phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai…” Nói tới đây, y cười thần bí. “Ngày mai có gì đặc biệt sao?” Thấy lão nhân kia khoe khoang thần bí, Tử Ngọc các Các chủ Mai Ngạo Hàn biết rõ y thích náo nhiệt, cố ý làm ra vẻ tò mò
data-ad-slot="8346126209">