Tự nhận là luôn luôn thương hương tiếc ngọc quen rồi, Mai Ngạo Hàn đang do dự có nên đảm đương một màn anh hùng cứu mỹ nhân hay không thì bàn tay nhỏ bé đang gắt gao níu lấy vạt áo hắn phía sau thình lình buông lỏng ra, bên hông bỗng nhiên trống trải làm hắn có chút không quen. Hắn không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Thịnh Bảo Hoa trốn phía sau mình. Thịnh Bảo Hoa cũng không quản Mai Ngạo Hàn vừa mới làm tấm lá chắn ình, yên lặng kéo tay áo lau mặt, lau sạch những vụn điểm tâm còn dính trên mặt, sau đó phủi phủi chiếc váy đỏ nhiều nếp nhăn, vô cùng kiên định bước ra từ phía sau Mai Ngạo Hàn, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người đi đến trước mặt Mộ Dung Vân Thiên. Mộ Dung Vân Thiên nghiêng đầu nhìn hồng sam thiếu nữ đứng trước mặt mình, cảm thấy cũng có chút kinh ngạc. “Mộ Dung đại hiệp.” Nàng cúi đầu gọi. “Ừ?” “Bảo Bảo tiếp tục lớn thêm một chút cũng sẽ biến thành giang hồ đệ nhất mỹ nhân!” Ngẩng đầu, Thịnh Bảo Hoa nhìn Mộ Dung Vân Thiên, nói lời thề son sắt. Thanh âm thanh thanh thúy thúy làm cả đại sảnh lâm vào trầm mặc quỷ dị. Tần La Y hợp thời xuy cười một tiếng, “Này, con bé quê mùa, ngươi đang đứng đó nói chuyện nực cười gì đó
data-ad-slot="8346126209">