Đại Học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên

Chương 5: 5: Quái Vật 7-7 2




Trước mặt là một căn chung cư đổ nát, bốn bề tăm tối như một không gian giam hãm màu đen, chỉ có ánh đèn lờ mờ từ chung cư là nguồn sáng duy nhất.

Không cần suy nghĩ, Lâm Dị nhấc chân đi về nơi có ánh sáng, vừa tới trước căn nhà đã thấy Tần Châu đứng bên ngoài chung cư. Tần Châu cũng thấy cậu, nhất thời chau mày.

Lâm Dị lưỡng lự hồi lâu, sau đó bước nhanh đến trước mặt Tần Châu, ngượng ngùng nói: “Đàn anh, chúng ta bị cuốn vào quy tắc sao? Ban nãy có cửa sổ mở ra.”

Lúc Tần Châu quay đầu lại nhìn cửa sổ, một luồng sáng đỏ quỷ dị xuất hiện, ánh sáng đỏ lan rộng trong chớp mắt, bao trùm con ngươi của họ, sau đó họ xuất hiện ở đây.

Lâm Dị nghĩ, chẳng trách đến nay 7-7 vẫn chưa được giải quyết, tốc độ nhấn chìm của vũng lầy rất chậm, đủ thời gian cho họ kịp phản ứng và tự cứu mình, nhưng khi 7-7 vừa xuất hiện, Lâm Dị còn chưa chăm chú nhìn được mấy lần đã bị kéo vào thế giới Quy Luật.

Tần Châu nhìn cậu, tâm trạng của những người từng đến thế giới Quy Luật đều không mấy dễ chịu, nhưng Lâm Dị có vẻ không như thế, nét mặt Lâm Dị thoải mái, cảm xúc tiêu cực duy nhất trên khuôn mặt cậu có lẽ là sự xấu hổ vì liên lụy đến Tần Châu, kéo cả anh vào thế giới Quy Luật 7-7 với mình.

“Không phải do cậu.” Tần Châu nói.

Anh vốn đã muốn tới thế giới Quy Luật 7-7 lâu rồi, chẳng qua anh mãi vẫn không gặp được nó mà thôi.

“Ồ, được rồi.” Lâm Dị đáp lại, sau đó hết nhìn Đông tới nhìn Tây: “Đàn anh, quái vật đâu?”

Tần Châu liếc mắt nhìn cậu, không trả lời câu hỏi đó, mà chỉ nhanh chóng nói cho Lâm Dị nghe sau khi tiến vào thế giới Quy Luật thì nên làm gì.

“Cậu có thể xem thế giới Quy Luật là một trò chơi trinh thám hồi hộp, căng thẳng và kích thích, kích thích ở chỗ hằng đêm NPC sẽ giết người, hồi hộp ở chỗ NPC cần có những điều kiện nhất định để giết người. Nếu không muốn bị giết, ban ngày cần phải tìm được những manh mối liên quan, thông qua những manh mối đó tránh được số phận bị giết.”

“Xem thế giới Quy Luật là một trò chơi trinh thám hồi hộp, căng thẳng và kích thích.” Lâm Dị lặp lại lần nữa, tay phải nắm chặt đập lên lòng bàn tay trái một tiếng “bốp” rồi nói: “Vậy chủ đề trò chơi là ‘Cửa sổ mở ra’ sao?”

“Có thể cho là vậy.” Tần Châu dặn: “Nhưng tốt nhất nên cách xa cửa sổ một chút.”

Dẫu gì họ cũng đều bị “cửa sổ mở ra” cuốn vào thế giới Quy Luật.

“Nhưng…” Tần Châu quét mắt nhìn Lâm Dị từ trên xuống dưới: “Loại người tìm đường chết như cậu thích thế này nhất mà.”

“Đàn anh, em chỉ muốn vào trong này thôi. Trên em có cha mẹ già, em chưa muốn chết đâu.” Lâm Dị nhỏ giọng giải thích, cậu nghe ra dường như Tần Châu không xem cậu là anh em, cũng đúng, cậu còn chưa gia nhập hội sinh viên mà. Nhưng nếu theo lời Tần Châu nói, nơi này là một trò chơi, thì cậu cũng được coi là đồng đội của Tần Châu còn gì, cơ mà Tần Châu có vẻ không hề xem cậu là đồng đội.

Mặc dù tính cách Lâm Dị lầm lì thật, nhưng phần giới thiệu về thế giới Quy Luật của Tần Châu vẫn còn quá chung chung. Điều kiện giết người là gì? Có được tấn công NPC không? Sau khi tránh được điều kiện giết người thì sao? Còn quái vật nữa, quái vật 7-7 đang ở đâu?

Lâm Dị cần người chơi lão làng như Tần Châu cho mình thêm nhiều thông tin hơn, cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đàn anh, anh biết câu lạc bộ Mensa không?”

Mensa là câu lạc bộ lấy chỉ số IQ làm tiêu chí gia nhập, Lâm Dị khéo léo ám chỉ: “Đàn anh, em là thành viên dự bị.”

Tần Châu dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn cậu thật lâu, chẳng thèm nói gì, xoay người đi vào chung cư.

Lâm Dị: “…”

Loại tình huống lấy hết can đảm không biết xấu hổ tự chào hàng mình nhưng không ai coi trọng này, đối với người sợ giao tiếp có chút gay go.

Lâm Dị cảm thấy mình bị ghét rồi, cậu tự hỏi nếu bây giờ cậu cũng vào chung cư, Tần Châu có nghĩ cậu đi theo anh không, thế thì mắc cỡ lắm.

Để hạn chế khả năng này, Lâm Dị quyết định vào sau.

Năm phút nữa hẵng vào, khoảng cách không dài cũng không ngắn.

Cậu giơ tay lên định kiểm tra thời gian, nhưng đồng hồ trên cổ tay đã biến mất. Lâm Dị vừa nghĩ lại mình làm rơi đồng hồ từ khi nào, vừa chờ năm phút đồng hồ trôi qua. Nếu lúc này có máy đếm ngược, có thể thấy được khoảnh khắc thời gian vừa tròn năm phút, Lâm Dị liền nhấc chân đi vào chung cư.

Bước vào trong rồi Lâm Dị mới phát hiện không chỉ có mình Tần Châu ở đại sảnh tầng một, mà còn có những người khác bị kéo vào thế giới Quy Luật. Chủ tịch hội sinh viên tiếng tăm lừng lẫy, hầu như tất cả sinh viên của Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên đều biết anh, lúc này họ đang không ngừng đổ dồn ánh mắt về phía Tần Châu, tiếc là Tần Châu phớt lờ hết, không đáp lại sự nhờ vả của họ.

Lâm Dị nghĩ, hình như Tần Châu cũng không có ý định coi những người khác là đồng đội, chắc là bị nhìn chằm chằm phiền quá mới nói “Cẩn thận cửa sổ”.

Câu “Cẩn thận cửa sổ” chẳng khác nào lấy muối bỏ bể, bởi vì mọi người đều bị cửa sổ mở ra cuốn vào đây, người biết cửa sổ có vấn đề căn bản sẽ không tới gần.

Lát sau Tần Châu bắt đầu quan sát xung quanh chung cư, Lâm Dị cũng đi theo dò xét.

Chung cư này rõ ràng là kiểu nhà dành cho người trưởng thành sống, tầng một có phòng trực ban và phòng giặt quần áo, thậm chí còn có hiệu làm tóc và tiệm ăn. Phòng của những cơ sở này bây giờ vẫn đóng cửa, trên cửa có các biển hiệu tương ứng.

Cầu thang lên tầng hai và tầng ba ở hai bên, điểm khác biệt so với chung cư tập thể bình thường là nơi này cũ kĩ hơn, dột nát hơn, mặt tường đầy vết nứt, lớp sơn bong tróc lộ ra bức tường xi măng phía sau. Khả năng chống thấm nước của trần nhà vô cùng kém, rêu mốc tối màu mọc lên, khiến cả căn chung cư tỏa ra một mùi khác thường khó tả.

Điểm mới mẻ duy nhất là cánh cửa sắt của căn chung cư.

Phòng trực ban có hai ô cửa sổ thủy tinh hướng ra phía đại sảnh, cửa sổ đang được đóng kín, do mặt kính quá bẩn nên không thể thấy rõ bên trong phòng.

Cửa phòng trực ban có vẻ cũng bị khóa, lúc Lâm Dị đang xoắn xuýt nghĩ xem có nên đi gõ cửa, thử coi phòng trực ban có người hay không, thì bỗng bị ai đó chọc nhẹ sau lưng.

Là một nữ sinh, Lâm Dị bèn quay đầu lại nhìn, nhưng người nói chuyện là một nam sinh khác: “Chúng ta tự giới thiệu cho mọi người nhận biết chút đi.”

Lâm Dị: “Ừm! Được.”

Thật ra trong lòng đã bắt đầu run rẩy rồi, kiểu tự giới thiệu này thật sự chẳng dễ dàng gì với người sợ giao tiếp như cậu.

Chàng trai đó bắt đầu trước: “Tôi tên Khuất Gia Lương, năm tư Đại học. Nhưng mà đây là lần đầu tiên tôi gặp phải quái vật quy tắc…” Khuất Gia Lương nói xong bèn nhịn không được oán trách: “Nếu hôm nay tôi chây lười không học bài, chạy đi chơi bóng thì có khi sẽ không… Hôm nay lại còn là chủ nhật nữa chứ.” Nói xong vò đầu thở dài.

Một nam sinh khác vỗ vỗ bả vai Khuất Gia Lương: “Từ Hạ Tri, bạn cùng phòng của cậu ấy, lúc bị cuốn vào tôi và cậu ấy đều đang học. Đây cũng là lần đầu tiên tôi đến thế giới Quy Luật.”

Lâm Dị vừa soạn sẵn phần giới thiệu trong đầu, vừa muốn trốn luôn, trốn đến chỗ không có người.

Đại sảnh chung cư tổng cộng có tám người, sáu nam sinh hai nữ sinh. Nữ sinh chọt lưng Lâm Dị lên tiếng nói: “Chu Linh Linh, năm ba, lần đầu tiên.”

Một nữ sinh khác cúi đầu vừa lau nước mắt vừa nói: “Tôi… tôi tên Lý Dĩnh, năm hai, tôi… cũng là lần đầu.”

Có lẽ bị tâm trạng của Lý Dĩnh ảnh hưởng, vành mắt Chu Linh Linh đỏ lên.

Trừ Lâm Dị và Tần Châu ra, hai nam sinh còn lại một người tên Trình Dương, một người tên Vương Đạc. Trình Dương là tân sinh viên giống Lâm Dị, cậu nhận ra Trình Dương là bạn học bị nhốt với mình trong khách sạn đêm qua, lúc ấy hắn nằm ở tầng dưới giường Lâm Dị.

Trình Dương xoa xoa thân thể, hình như đang tìm thuốc lá. Tối qua hắn vẫn luôn ngồi hút thuốc ở giường dưới, hết điếu này đến điếu khác. Sáng hôm sau, Lâm Dị phát hiện trên mặt đất toàn là tàn thuốc.

Mà bởi vì trong phòng có người chết, Trình Dương không còn thuốc lại run rẩy nhặt tàn thuốc dưới đất lên hút tiếp.

Lâm Dị nghĩ, đây là phản ứng của đàn ông khi gặp chuyện à?

Sau đó liếc mắt nhìn Tần Châu, Tần Châu cũng hút thuốc.

Tần Châu đang quan sát mấy người họ, anh rất nhạy bén, lúc Lâm Dị vừa đưa mắt về phía Tần Châu, anh liền nhìn sang.

Lâm Dị nhanh chóng dịch chuyển tầm mắt, trong lòng gào thét: Không phát hiện chứ? Không phát hiện mình đang nhìn lén chứ?

Bên tai, Trình Dương đang không có thuốc hút vuốt mặt nói: “Trình Dương, lúa là bộ thủ trong chữ Trình*, Dương trong dương cương chi khí. Các anh các chị, em là sinh viên năm nhất. Nhà của em cực kì lắm tiền, người giàu nhất tỉnh Dung là ba em. Nếu các anh các chị bằng lòng cứu giúp đứa em này, em sẽ dâng hết tài sản cho anh chị.”

* Chữ Trình (程) được cấu tạo từ thiên bàng biểu ý lúa (禾) và thiên bàng biểu âm trình (呈), nhưng khi phân tích theo nghĩa thì lúa là bộ thủ của chữ trình, Trình Dương giải thích tên mình như thế là vì chữ 程 và chữ 呈 phát âm giống nhau nhưng nghĩa khác nhau.

Tiếc là lúc này có cho bao nhiêu tiền chăng nữa cũng không ai đủ can đảm đứng ra.

Lâm Dị lên tiếng: “Lâm Dị, năm nhất.”

Người khác thì không nói làm gì, nhưng bốn chữ đó quả thực là phần giới thiệu mà Lâm Dị phải soạn sẵn ở trong đầu rất lâu.

Sau khi giới thiệu xong, Lâm Dị liếc nhìn Tần Châu vẫn đang quan sát cậu, trong ánh mắt còn mang theo suy nghĩ sâu xa. Còn lại Vương Đạc nói: “Vương Đạc, năm hai. Nhưng đây là lần thứ hai tôi tiến vào thế giới Quy Luật.”

Lời này lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người, Khuất Gia Lương hỏi liên tục ba câu: “Cậu từng trải rồi? Ở quy tắc nào thế? Thế giới Quy Luật thật sự tồn tại quái vật à?”

Vương Đạc vô thức liếc nhìn Tần Châu, “Là quy tắc 3-7, có điều tôi nằm thắng* nên không biết nhiều lắm.”

* Nằm thắng: không làm gì cũng thắng

Ánh mắt này của Vương Đạc khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Châu, mọi người hiểu ý nghĩa của nó, người dẫn Vương Đạc nằm thắng hẳn là vị chủ tịch hội sinh viên này.

Trong cái rủi có cái may, Tần Châu cũng đang ở trong thế giới Quy Luật 7-7. Như tìm được người để cậy nhờ, sự sợ hãi lo lắng trên khuôn mặt mọi người nguôi ngoai không ít.

Trình Dương không biết Tần Châu, nhưng tự hiểu được sức nặng của anh, thốt lên từ tận đáy lòng: “Đại lão! Em trai này dựa vào anh.”

“Nhiều lời quá.” Tần Châu ném lại một câu, vì không rõ anh có ý gì nên Trình Dương và Vương Đạc nhất thời đều lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.

Lâm Dị càng thêm chắc chắn, Tần Châu thật sự không hề xem những người khác là đồng đội. Toàn thân cậu bắt đầu khó chịu, chết tiệt, cái tật xấu hổ giùm người khác lại tái phát rồi.

Trong bầu không khí vi diệu đó, tiếng bước chân lúc cao lúc thấp vang lên bên ngoài chung cư, tiếng động từ xa đến gần khiến bầu không khí lập tức thay đổi, cảm giác bất an âm thầm lan ra, hô hấp của mọi người như bị bóp nghẹt trong tiếng bước chân này.

Đến rồi, NPC đến rồi.

Ngoại trừ Trình Dương, những người khác đều biết rõ NPC chính là đao phủ của thế giới Quy Luật. Chắc lẽ không có ai rảnh thời gian trả lời Trình Dương, nên hắn bèn đến bên cạnh Lâm Dị, “Anh Lâm Dị, anh hiểu chuyện gì đang xảy ra không?”

Lâm Dị nghĩ rằng nếu Tần Châu có thể nói cho mình tình huống trong thế giới Quy Luật, thì chắc nó không phải tồn tại bí mật gì. Cậu khẽ tiếng nhanh chóng truyền tải lại những gì Tần Châu nói với mình cho Trình Dương: “Cứ xem chỗ này là một trò chơi trinh thám hồi hộp, NPC trong trò chơi sẽ giết người.”

Trình Dương sững sờ chốc lát.

Tuy thâm tâm đã sẵn biết nơi này không có thực, nhưng khi nghe được lời giới thiệu lạ lùng đó, hắn vẫn không nhịn được mà run lên.

Lâm Dị biết Trình Dương đang sợ, cậu không khéo an ủi: “Nhưng NPC bị hạn chế bởi điều kiện giết người, hơn nữa chúng cũng chỉ có thể giết người vào ban đêm thôi.”

Trình Dương nghẹn họng: “Vậy, vậy thì… Điều kiện giết người là gì?”

“Không biết.” Lâm Dị vẫn thì thào: “Cho nên ban ngày phải tìm kiếm manh mối, nếu tìm ra thì đêm xuống có thể tránh được.” Cậu suy nghĩ phút chốc lại chắp thêm một câu: “Chắc là thế.”

Không biết có phải vì Lâm Dị chẳng biết an ủi người khác chút nào hay không, mà Trình Dương nghe xong lời an ủi đó, sắc mặt càng tồi tệ hơn, bờ môi mấp máy hồi lâu mới nói được một câu: “Mẹ… mẹ kiếp… tôi là người chuyên dùng vũ lực, chỉ số IQ bằng 0.”

Tuy Trình Dương không cao bằng Lâm Dị, nhưng bề ngang của Trình Dương hơn Lâm Dị khá nhiều. Nhìn sơ cũng biết hắn là một tuyển thủ thường xuyên tập luyện, điều này hoàn toàn chứng thực cho câu “Không có đất dụng võ”*.

* Không có đất dụng võ nghĩa là người có tài năng nhưng không có điều kiện thuận lợi để thi thố tài năng của mình.

Trình Dương nhìn ra bên ngoài chung cư: “Hơn… hơn nữa…”

Lời còn chưa dứt, tiếng bước chân đã kề cận, chớp mắt gần trong gang tấc.

Bên tai có tiếng hít sâu một hơi.

“Đến… đến rồi.”

Không biết ai vừa nói câu đó, trong tầm mắt mọi người, một ông cụ xuất hiện trước cửa chung cư.

Tuổi tầm sáu mươi, dáng người lọm khọm, cụt một đoạn chân phải cho nên tiếng đi đường mới bước thấp bước cao.

Khuôn mặt chi chít nếp nhăn, những nếp da sụp xuống gần như che mất hai mắt ông cụ, khiến khi ông cụ nhìn qua nó sẽ làm người ta có cảm giác mình đang bị lén lút dòm ngó.

Ông cụ liếc nhìn mọi người, bởi vì đông người nên ông cụ chỉ đảo mắt trông qua một lần, sau đó đi đến trước cửa phòng trực ban, dùng chìa khóa mở cửa ra.

Mọi người thấy ông cụ đi vào rồi đẩy cửa kính ra từ bên trong, tiếng đẩy cửa kêu lên cót két.

Mọi người bị PTSD* với cửa sổ, lúc ông cụ mở nó ra, ai nấy đều lùi về đằng sau một bước, ngay cả Tần Châu cũng nhăn mày.

* Rối loạn stress sau sang chấn (PTSD) là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh.

Sau khi cửa kính được mở, bệ cửa sau cửa sổ lộ ra, mặt bàn tương đối rộng, trên đó có đặt một chiếc điện thoại bàn, bên cạnh nó là một cuốn cổ đăng ký đã ố vàng, trên cuốn sổ đăng ký có một chùm chìa khóa, chìa nào cũng được dán số.

Ông cụ ngó nửa người ra, cầm sổ đăng ký vung vẩy với mọi người: “Phải đăng ký.”

Lời nói không rõ ràng, thêm cả ông cụ này làm cho người ta thấy không thoải mái nữa, bầu không khí nhất thời căng cứng.

Không có người nào tiến lên đăng ký, vì chẳng ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra. Tầm mắt của mọi người liếc qua liếc lại giữa Tần Châu và ông cụ NPC, ai nấy đều hy vọng Tần Châu có thể dẫn đầu.

Ánh mắt nhìn chằm chằm mọi người của ông cụ lập tức chuyển sang nhìn Tần Châu: “Bây giờ là tình huống đặc biệt, không đăng ký sẽ không đưa chìa khóa.”

“Tình huống đặc biệt?” Tần Châu bắt được chữ mấu chốt, hỏi lại: “Tình huống đặc biệt gì?”

“Chẳng lẽ cậu không biết đã có rất nhiều người chết sao?” Ông cụ chăm chú nhìn Tần Châu, trả lời: “Bên ngoài đang loạn lắm, nếu không đăng ký, tôi chỉ có thể đuổi cậu ra đường.”

Tần Châu lại hỏi về “bên ngoài”, nhưng ông cụ không muốn nói gì thêm, chỉ nhìn Tần Châu một cái thật sâu, sau đó quay về chủ đề ban đầu, yêu cầu mọi người đăng ký.

Không ai dám thở mạnh, đang lúc căng thẳng, Tần Châu bỗng tiến lên nhận lấy giấy bút trong tay ông cụ.

Chờ Tần Châu hoàn tất đăng ký, những người khác mới chần chừ theo lên đăng ký.

“Đăng ký xong thì ai về phòng nấy.” Ông cụ nói: “Không có việc gì thì đừng đi lại bên ngoài.”

Lâm Dị là người đăng ký cuối cùng, lúc đăng ký còn cố tình ném cuốn sổ xuống đất, sau đó ngồi xổm xuống nhặt lên.

Thừa cơ hội đó, Lâm Dị nhanh chóng lật xem nó.

Cậu để ý thấy lúc đăng ký Tần Châu có nhìn đi nhìn lại cuốn sổ này vài lần.

Lâm Dị vốn tưởng cuốn sổ có manh mối gì đó, nào ngờ thất vọng phát hiện, sổ đăng ký đơn giản chỉ là nhiều tờ đơn đăng ký ghim lại thành tập, thậm chí ngay cả danh mục cần điền cũng chỉ có họ tên.

Điểm kỳ lạ duy nhất là mép giấy thô ráp của sổ đăng ký, như có vài trang bị xé ra.

Sau khi nhặt sổ đăng ký lên, Lâm Dị nhanh chóng ghi tên mình xuống dưới ánh mắt đầy bất mãn của ông cụ. Cậu điền xong bèn đẩy cuốn sổ về phía ông ta.

Ông cụ liếc nhìn Lâm Dị, kiểm tra thông tin đăng ký của cậu, rồi đưa cho cậu chiếc chìa khóa dán con số “304”.

Lúc Lâm Dị lấy được chìa khóa, mọi người trong đại sảnh tầng một đã đi hết rồi, sau khi lấy được chìa khóa phòng, tất cả đều về phòng mình theo số trên chìa khóa.

Chỉ có Trình Dương đang đợi cậu.

Thấy Lâm Dị đã xong xuôi, Trình Dương đưa chìa khóa của mình cho Lâm Dị xem, của hắn là “303”. Nếu theo thứ tự bình thường thì phòng hắn sẽ ở cạnh phòng Lâm Dị.

Hai người đi lên tầng ba, Trình Dương cho Lâm Dị xem chìa khoá rồi không nói thêm gì nữa. Đồng hành với người không quen biết, nếu đối phương nói quá nhiều sẽ làm cho người sợ xã hội cảm thấy lúng túng, nếu đối phương không nói lời nào, người sợ xã hội lại càng lúng túng hơn.

Lâm Dị lúng túng đến chịu không nổi, đành chủ động lên tiếng: “Cậu… cậu nãy định nói gì thế?”

Lâm Dị hỏi câu đó để giảm bớt sự xấu hổ, ngờ đâu thấy sắc mặt Trình Dương trắng bợt như quỷ. Lâm Dị thậm chí có thể nghe thấy tiếng Trình Dương nuốt nước bọt, sau đó Trình Dương nói: “Anh… anh Lâm Dị, anh nói ban ngày tìm manh mối, ban đêm NPC giết người.”

Lâm Dị khựng lại, gần như ngay khi Trình Dương vừa nói xong, cậu đã hiểu ý hắn là gì.

Trình Dương siết chặt chìa khóa trong tay, sau đó buông ra. Lòng bàn tay hắn in rõ hình chìa khóa, Trình Dương mém tí cắn phải lưỡi: “Bên ngoài là…”

Ban đêm.